- Trước kia còn nghĩ họ kiếm cớ ì nợ, bị ta giục gấp mới vội vàng gom tiền trả, xem ra hôm nay thì đúng là cùng đường rồi, tình nghĩa bao năm, ta không dồn ép người ta quá mức. Làm người ấy, luôn cần để lại một phần tình nghĩa, không phải vạn bất đắc dĩ đừng quá đáng. Triệu Tam Nương ném hạt dưa vào miệng, nhai cái rắc, phì một tiếng nhổ bỏ ra, nhai nhân ngon lành: - Hơn nữa, ngươi có biết Nhị chưởng quầy Huệ Dân Đường tới làm gì không?
- Biết, mua phương thuốc của Quý Chi Đường, vừa rồi nói thế còn gì.
- Thế không phải xong sao, ngươi nghĩ mà xem, ở cái huyện này, Huệ Dân Đường mà nhận là hiệu thuốc thứ hai thì không ai dám nhận là thứ nhất. Ngươi đã bao giờ nghe nói bọn họ phải đi mua phương thuốc của người ta chưa, vậy mà hôm nay phải chạy tới Quý Chi Đường mua phương thuốc. Đừng nghe mấy lý lẽ rắm thối của ông ta, chỉ là vớt vát thể diện thôi, lại còn lợi dụng cái khó của người ta chèn ép, rõ ràng là thèm khát phương thuốc của người ta lắm, chỉ có điều ăn nói khó nghe, chọc giận người ta nên mới trở mặt. Ha, lão gia đó tưởng ta là phụ nhân ít học thì nghe không hiểu sao?
Đại hán vỗ đầu: - Chuẩn, chẳng lẽ Quý Chi Đường có bí phương gì đó thật?
- Nói thừa, nếu không có thì Huệ Dân Đường có bỏ thể diện xuống tới tận nhà thế không?
- Nhưng mà người ta bán không thành, vẫn chả có tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375674/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.