Nhiễm Nhan hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại không để ý tới hắn, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, nàng thật sự dọa người như vậy sao? Nhớ lại, trước kia người dám đứng gần nàng ngoại trừ đồng sự thì chính là hình cảnh, hình như là rất kỳ quái...
Sấm sét nhoáng lên, chiếu sáng trong phòng. Vãn Lục và Ca Lam đi thắp đèn trong nội thất.
Một lúc lâu sau, Nhiễm Nhan mới trợn mắt nhìn Tiêu Tụng, "Ta thật sự rất đáng sợ sao?"
Tiêu Tụng cong môi lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Như vậy rất tốt."
Nhiễm Nhan tuy rằng lãnh đạm, nhưng trước nay luôn thật tình, người hiểu được nàng thì sẽ biết nàng tốt, người không hiểu, rất có khả năng sẽ bị sự thành thật của nàng làm tổn thương.
Ánh đèn ấm áp chậm rãi sáng lên, Tiêu Tụng nhìn thoáng qua khúc phổ "Quan sơn nguyệt" trên bàn, duỗi tay cầm lên, cười nói: " Lũng Bản mãn mục giai thiên nhận, duy hữu Quan sơn dĩ tú mi . Từ phía tây của Trường An một đường đi đến quan ải, rừng rậm mênh mang xanh ngút mắt, khi mặt trời mọc trên biển mây mênh mông, tuyết trắng trải ngàn dặm về phía tây, đại khí hào hùng, nhìn thấy trong lòng trống trải. Khi mưa nhỏ li ti, dòng suối róc rách, càng thêm vẻ tú lệ."
Tiêu Tụng nhìn thấy Nhiễm Nhan có chút hứng thú, đáy mắt hắn ý cười càng đậm, "Càng đặc biệt hơn, bên trong dãy núi còn có thảo nguyên, có thể cưỡi ngựa chạy băng băng, dạo chơi trên đồng cỏ, tuyệt không thể tả."
"Thật sao?" Nhiễm Nhan dĩ vãng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969522/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.