Trống điểm canh năm, tiếng trống buổi sớm ở thành Trường An như thường lệ lần lượt vang lên. Dưới ánh sáng yếu ớt, thành Trường An giống như một con thú lớn đang ngủ say dần dần thức tỉnh, trong tiếng trống vang rền rung lắc thân thể to lớn. Theo đó là các cửa tiệm bắt đầu mở cửa, đường lớn phía ngoài hai mươi lăm phố phường từ từ có bóng người ngựa, đặc biệt là con đường xương sống xuyên suốt từ Nam chí Bắc thành Trường An là đường Thiên Môn, ước chừng khoảng mười mấy chiếc xe ngựa dàn hàng chạy băng băng như muốn san bằng mặt đường, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt. Mà trước cổng các phường và những đường nhỏ bên trong, tiếng rao bánh nướng vang lên liên tục không ngừng, tiếng rao kéo dài cùng hơi nóng nơi bếp lò, khiến buổi sáng ở Trường An dần dần có hơi thở nhân gian và mùi vị tươi mới.
Thật lâu sau khi tiếng trống ngừng hẳn, sâu trong con đường nhỏ góc đông bắc Sùng Hóa Phường, cổng lớn nhà Khố Địch vừa mới chậm rãi mở ra, một ông lão tóc bạc lưng còng đi ra, dọn dẹp cổng lớn một chút, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao mỗi ngày: nhà này bình thường cũng không có khách khứa gì ghé chơi, hôm qua bà cô kia vừa mới đến rồi, cổng chính đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, hôm nay có thể lười biếng một chút...
Ông lão đang định xoay người, nghe thấy có tiếng xe ngựa lộc cộc tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một chiếc xe lừa mà ông ta chưa từng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367455/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.