Dưới màu tím trong suốt hoa lệ, một đóa mẫu đơnnhiều cánh màu vàng nhạt to bằng miệng bát kiều diễm nở rộ, cùng một đóa mẫuđơn ít cánh màu trắng như tuyết hòa lẫn vào nhau, mấy chiếc là màu xanh làm nền,màu xanh của cây thạch trúc và màu trắng của hoa trà, vô cùng cao quý lộng lẫy,đặc biệt là nhụy hoa lấp lánh màu bạc sáng bóng như có như không, càng khiếncho dải lụa khoác ngoài này tăng thêm vẻ thần bí linh động.
Võ phu nhân ngưng cả hô hấp, chìa tay nhẹ nhàngvuốt ve dải lụa, xúc cảm mềm mịn trơn bóng của loại sa lụa cao cấp khiến nàngta nặng nề thở ra một hơi, "Quả thật là quốc sắc thiên hương!" Rồi lạingẩng đầu nhìn Lưu Ly nói, "Thực không ngờ nhuộm ra lại đẹp như vậy!"
Lưu Ly mỉm cười, hoàn toàn thả lỏng toàn thân:công sức một tháng nay cũng không uổng phí! Đặc biệt là màu bạc trên nhụy hoakia, là nhờ nàng nhanh trí, nhớ đến chữ trên lá cờ của quán ăn bên ngoài Đại TừÂn tự hôm nọ có màu bạc lấp lánh, khó khăn lắm mới lấy được cách điều chế nướcsơn kia, sau nhiều lần thử nghiệm mới có được hiệu quả như thế này.
Cô bé Nguyệt Nương cũng bắt chước mẹ, chìa bàntay nhỏ ra sờ sờ dải lụa, nghiêng nghiêng gương mặt nhỏ xinh xắn như đóa hoa mỉmcười nói, "Mẹ ơi, hoa đẹp quá." Chỉ thấy bàn tay đó nhỏ nhắn mềm mạitrắng như tuyết, trên mu bàn tay còn có mấy cái xoáy tròn tròn. Lưu Ly không nhịnđược ngồi xổm xuống, nói với cô bé, "Làm một chiếc váy mẫu đơn cho NguyệtNương nhé?"
Từ sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367456/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.