Sao hắn ta còn chưa đi? Lưu Ly trừng mắt nhìn cái vị dáng vẻ nhàn nhã đang đứng phía sau bàn cao kia, trong tay đang cầm một anh bạn bút lông, đầu óc đình công tạm thời, lát sau mới nhớ ra hắn ở đây đợi mình bàn bạc kích thước của bình phong. Nàng cụp mắt, lặng lẽ hít một hơi, lúc ngước mắt lên trên mặt đã bày ra một nụ cười ôn hòa hiền lành, "Để Bùi công tử đợi lâu rồi."
Bùi Cửu nhìn thấy gương mặt tươi cười không tí sơ hở trước mắt, lại nghĩ đến đoạn đối thoại lúc nãy mà mình nghe được, cười lắc đầu: đúng là một cô gái kỳ lạ, nhìn thì có vẻ nàng không có hứng thú với việc làm thiếp của Bùi Nhị ------- cũng giống như nàng không có hứng thú với công tử kia vậy; mà cũng thật thông minh, có thể làm như vô tình lấy nhà cậu mình ra làm bia đỡ đạn, rồi lại còn nghĩ đến quân cờ là em gái cùng cha khác mẹ nữa chứ.Chỉ tiếc nàng ta đánh giá quá thấp năng lực của gia tộc họ Bùi, hơn nữa nàng cũng không ngờ người đến xem mắt chính là vị kia chứ? Bùi Nhị tuy không háo sắc,nhưng đối với nàng lại có ngoại lệ. Dù sao thì nữ tử có thể khiến Bùi Như Trác xấu hổ đến mức trà cũng không thèm uống, quả thật cũng rất hiếm có nha.... Một chiêu vặt vãnh này của nàng, nói không chừng lại chẳng có tác dụng gì.
Hắn thầm than một tiếng trong lòng, nhưng lại cười nhạt chỉ vào tờ giấy ở trên bàn nói, "Kích thước bình phong tôi đã tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367454/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.