🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lưu Ly ngẩng đầu lên, trong lòng dậy lên một dự cảm không lành. Tiểu Đàn đã nhanh chân chạy ra ngoài, một lúc sau nghe tiếng ngọc bội và bước chân hỗn loạn bước vào trong nhã phòng bên cạnh. Tiểu Đàn cũng vén rèm tiến vào, đến bên cạnh Lưu Ly nhỏ giọng báo, "Cô cả, người kia nói là cô ruột của người, sắc mặt hình như không tốt lắm."
Cô ruột? Lòng Lưu Ly liền lặng xuống, Khố Địch Diên Trung có hai chị em gái, người chị lớn nghe nói là gả đi xa rồi, nàng chưa từng gặp mặt, còn người em gái thì gả vào làm vợ lẽ nhà hào môn nào đó, hình như cũng là người có địa vị, bà ta một năm tới nhà Khố Địch không được hai lần, lần nào cũng làm cho rầm rộ ầm ĩ. Nhìn điệu bộ của Khố Địch Diên Trung lúc đó, chỉ hận không thể dùng thảm lót đường, dùng nước suối tinh khiết tẩy trần để đón tiếp cô em gái này thôi. Lưu Ly cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với bà cô này, bởi vì ánh mắt bà ta mỗi lần nhìn Lưu Ly là cứ như nhìn một con chó hoang vậy. Đương nhiên, so với San Hô, nàng vẫn còn tốt chán ----- ánh mắt bà cô này khi nhìn San Hô, giống như nhìn thấy một đống rác.
Lưu Ly quả thật vô cùng buồn bực: chẳng lẽ anh trai cưới người Hồ, còn mất mặt hơn cô em gái làm lẽ cho người ta à? Đây là loại logic gì vậy? Bà cô và Tào thị không phải đồng bệnh tương lân sao, vậy mà sao bà ta lại ghét nhất là Tào thị? Nghe nói bà cô này cũng có một đứa con trai, nhưng mà hình như chưa từng đến nhà Khố Địch bao giờ. Đúng rồi, bà ta gả cho Bùi đô úy nhà họ Bùi thì phải, nhà ở nơi tập trung quý tộc quyền quý Vĩnh Hương phường... Nghĩ đến đây, Lưu Ly bất giác nhìn Bùi Cửu -------- chẳng lẽ bát tự của mình không hợp với họ Bùi sao?
Bùi Cửu đã ký tên xong, giao văn tự lại cho Sử chưởng quầy, thấy Lưu Ly đang nhìn mình, cười mỉm nói, " Khố Địch cô nương cứ tiếp đãi thân thích trước đã, kích thước của khuôn in lát nữa bàn cũng không muộn."
Lưu Ly đành cúi đầu tạ lỗi, dắt theo Tiểu Đàn đi qua nhã phòng bên cạnh. Vừa nhìn thấy mặt của bà cô Khố Địch thị, cảm thấy bà ta có vài nét giống với Khố Địch Diên Trung, mặt mũi thật là tú lệ đẹp đẽ, chỉ là gương mặt phù dung trắng như tuyết kia lúc này giống như bị đọng nước vậy, phía sau lưng bà ta là hai tỳ nữ ăn mặc đẹp đẽ, ánh mắt có chút không hiền lành gì. Lưu Ly rủ mắt, nặng nề hành lễ, "Lưu Ly ra mắt cô."
Khố Địch thị lạnh nhạt nhìn Lưu Ly: khí sắc nó cũng không tệ, nhưng lại chải kiểu tóc người Hồ, mặc y phục người Hồ, lại còn làm họa sư ở tiệm của người Hồ, đây là chuyện gì chứ? Mặt mũi nhà Khố Địch bị nó làm mất sạch cả rồi, trách chính mình ngày trước còn cho rằng nó tốt xấu gì cũng hiểu lễ nghĩa cơ đấy!
Lưu Ly thấy Khố Địch thị mãi không lên tiếng, biết hẳn là bà cô này giận rồi, cũng không biết Khố Địch Diên Trung và Tào thị đã nói những gì với bà ta, nghĩ một hồi đành thấp giọng nói, "Lưu Ly chưa báo với cô mà đã đến nhà cậu ở, là Lưu Ly không đúng, chỉ là chuyện gấp gáp, nếu không làm vậy, Lưu Ly bây giờ đã là một ca nữ giáo phường rồi, Lưu Ly tuy ngu đần, nhưng cũng không muốn trở thành bậc "Tiện", làm mất mặt tổ tiên."
Khố Địch thị kinh ngạc mở to mắt, "Ca nữ giáo phường? Sao ngươi lại phải làm ca nữ giáo phường?"
Thì ra hôm nay trước giờ ngọ Khố Địch thị đến nhà Khố Địch, lần này bà ta có chút tính toán rồi mới tới, thứ nhất là muốn gặp mặt Lưu Ly, không gặp được người nên mới hỏi cho ra lẽ, sau đó vẫn là Tào thị âm thầm nói với bà ta, rằng hiện giờ Lưu Ly đang ở nhà cậu người Hồ, nghe nói còn xuất đầu lộ diện làm họa sư cho tiệm đó ở chợ Tây nữa, đám người Hồ này thật ngạo mạn, không chỉ không cho họ rước Lưu Ly về, còn ép việc hôn sự của Lưu Ly phải do nhà họ An đồng ý mới được.
Khố Địch thị lập tức giận tím mặt, thật là khinh người quá đáng mà, thương nhân người Hồ cho rằng nhà Khố Địch không còn ai hay sao? Còn nữa, nếu như để đám người Hồ đó làm chủ gả nàng cho người ta, thì tính toán của bà ta thất bại cả rồi à? Tuy trong nhà còn có San Hô, nhưng San Hô không bằng Lưu Ly đã đành, tính cách cũng không dễ bị bắt nạt, không phải là sự lựa chọn đúng đắn! Giờ đây bà đã nghe ngóng rõ ràng cả rồi, mới hùng hùng hổ hổ đi tìm Lưu Ly, muốn nhìn thấy đứa cháu gái ngày thường yếu đuối nhu nhược hôm nay đã thành thế nào rồi, nào ngờ Lưu Ly lại nói đến cái gì mà ca nữ giáo phường.
Lòng Lưu Ly thả lỏng một chút, trên mặt vẫn còn chút kinh ngạc, "Cha không nói cho cô biết sao? Từ hơn một năm trước mẹ kế đã có ý định đưa Lưu Ly vào giáo phường, mùng Một tháng hai là kỳ tuyển chọn. Vốn dĩ Lưu Ly cũng không dám không đi, đúng lúc hôm đó từ ngoại ô trở về, mẹ kế không cho Lưu Ly ngồi trong xe, Lưu Ly đuổi theo không kịp bị lạc, may mắn gặp được mợ. Mợ nhìn thấy Lưu Ly bộ dạng nhếch nhác, cha lại đến cửa muốn đón Lưu Ly đi dự tuyển, cậu biết chuyện về giáo phường, trong lúc giận dữ không cho Lưu Ly trở về nữa."
Khố Địch thị càng nghe càng kinh ngạc, cũng cảm thấy sự việc trọng đại, Lưu Ly chắc chắn không dám nói dối. Lòng bà ta thầm oán hận: Anh trai làm ra việc xấu hổ như vậy cũng không chịu nói cho mình hay, may mà mình tìm Lưu Ly trước chứ không phải nhà họ An, nếu không nói một hồi, chẳng phải tự đi rước nhục hay sao? Nhà cậu nào mà lại nhẫn tâm để cháu gái mình đi giáo phường cơ chứ?
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng bà cũng vơi đi ít nhiều, ánh mắt nhìn Lưu Ly cũng dịu dàng hơn, lại đánh giá nàng kỹ lưỡng một lần: hơn nửa năm không gặp, Lưu Ly cao lên không ít, mặt mũi lại càng thanh tú, tuy là mặc quần áo người Hồ, nhưng cử chỉ phóng khoáng thần thái nhã nhặn lịch sự, nhìn lại càng thêm xinh đẹp...
Lưu Ly nhìn thấy thần sắc bà ta ôn hòa, trong lòng vốn đã bình tĩnh hơn, nhưng khi thấy bà ta nhìn mình từ trên xuống dưới, hơi hoảng sợ, vội cười nói, "Cô muốn dùng gì không ạ? Chợ Tây có loại sữa rất ngon."
Khố Địch thị vẫy tay, cười nhẹ với Lưu Ly, "Con ngồi xuống rồi nói." Rồi quay đầu liếc hai tỳ nữ một cái, hai tỳ nữ đó vội vã lui ra ngoài, Tiểu Đàn do dự một lát, thấy Lưu Ly dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn mình, cũng đành quay người lui ra. truyện kiếm hiệp hay
Lưu Ly đi đến đối diện Khố Địch thị rồi nhẹ nhàng quỳ xuống*, cung kính nhìn Khố Địch thị, trong lòng vô cùng cảnh giác, Khố Địch thị thấy nàng cử chỉ lễ độ, âm thầm gật đầu, cười càng hiền hòa hơn, dịu dàng nói, "Cháu gái, con năm nay cũng mười lăm rồi, sau này có dự tính gì hay không?"
(*Người Đường thường ngồi bàn thấp, ngồi bệt xuống luôn, vì do ngồi với người lớn nên người nhỏ phải ngồi quỳ)
Lưu Ly liền lo lắng trong lòng, mơ hồ đoán ra được mấy phần, cúi đầu nói, "Việc này cha con đã để cậu làm chủ, Lưu Ly không dám tự có tính toán gì."
Khố Địch thị lạnh nhạt hừ một tiếng, "Cậu con chẳng qua là một thương nhân người Hồ, người quen biết cũng chỉ là dòng dõi con buôn, chẳng lẽ con muốn gả cho người Hồ sao?"
Lưu Ly cười khổ trong lòng: chỉ e không có nhà thương nhân người Hồ nào nhìn trúng mình thôi, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ khiêm nhường, vẫn lặp lại, "Việc này do cậu làm chủ, Lưu Ly không dám xen vào." ------------ Nàng ở nhà họ An đã nửa tháng hơn, âm thầm biết được nhà họ An và quan lại người Hồ trong triều cũng có chút giao tình, nghĩ đến bà cô này chẳng qua là vợ lẽ của nhà quyền quý mà thôi, nhà họ An cũng không cần phải sợ bà ta.
Khố Địch thị nhìn thấy dáng vẻ đàn gảy tai trâu của Lưu Ly, lửa giận trong lòng lại dâng lên, giọng nói cũng cao hơn, "Rốt cuộc con là con gái nhà Khố Địch hay là con gái người Hồ hả? Trước khi đến đây, cô đã nói với cha con rồi, hôn sự của con không do đám người Hồ đó quyết định, chỗ cô có mối hôn nhân tốt, không thể để con gả cho người Hồ, bôi nhọ danh dự nhà Khố Địch!"
Lưu Ly biết ngay là thế mà, âm thầm hừ một tiếng, nhưng chỉ cúi đầu không nói. Khố Địch thị thấy vẻ mặt nàng nhu thuận, giọng cũng ấm áp lại, "Con cũng biết đấy, cô là gả cho chi trưởng họ Bùi, dòng dõi cao quý bậc nhất, con trưởng nhà họ Bùi - Bùi Nhị lang là một thanh niên tài tuấn nổi tiếng khắp Trường An, nhân phẩm tướng mạo cao quý biết bao, năm ngoái đã làm quan, chớp mắt một cái là một bước lên mây. Vợ nó đến nay vẫn chưa sinh nở gì, giờ muốn tìm một quý thiếp, gả vào rồi theo đãi ngộ quý thiếp, so với phu nhân chính thức không kém bao nhiêu, sinh được con trai lại là con trưởng cháu đích tôn của nhà họ Bùi nữa!"
Nói đến đây, Khố Địch thị liếc nhìn Lưu Ly, chỉ thấy vẫn là bộ dạng không để tâm, hơi nhụt chí, vẫn tiếp tục nói, "Việc hôn nhân tốt như vậy, người đầu tiên cô nghĩ đến là con. Con nghĩ mà xem, con tuy là con nhà lành, dung mạo xinh đẹp, nhưng lại quá giống người Hồ, nhà quyền quý sẽ không cưới con làm vợ, hiện tại người ta còn lựa chọn cả đồ cưới nữa, chẳng lẽ con lại muốn gả vào gia đình nhỏ nào đó lao động cực khổ cả đời sao? Hay là gả cho thương nhân người Hồ, làm một Hồ cơ? Nếu như gả vào nhà họ Bùi, ngoài việc danh phận hơi thấp, còn có gì khó chấp nhận nữa đâu? Con không biết đấy, hiện giờ cô chỉ cần nói một tiếng, Tào thị đó chỉ hận không thể quỳ xuống xin ta đưa San Hô qua đó, cô nghĩ San Hô kia làm sao so sánh với con, nên mới đến chợ Tây tìm con, nếu con chịu cố gắng, việc tốt này sẽ là của con..."
Đến nước này Lưu Ly sao còn chưa hiểu, nhà họ Bùi của bà cô này muốn nạp thiếp cho con trưởng, bà cô này đương nhiên muốn tìm người mình, để phía sau còn có trợ thủ, cái gì mà quý thiếp, cái gì mà con trưởng, cái bánh trung thu lớn như vậy, đáng tiếc không hợp với khẩu vị của nàng nha! Có điều, nếu như theo lời bà ta nói, chuyện này không thể để một người thiếp bé nhỏ như bà ta làm chủ được, cho nên mới nói cần nàng "cố gắng" ------------ "cố gắng" thì nàng không biết, "bỏ chạy" thì nàng nắm chắc mười phần. Nghĩ đến đây, Lưu Ly thấp giọng nói, "Đa tạ cô đã nâng đỡ, chỉ là Lưu Ly là đứa nhút nhát ngu dốt, không thể sánh với cô, sao xứng với nhà họ Bùi cao quý?"
Lời này Khố Địch thị thích nghe, cười bảo, "Con sợ cái gì, chuyện đã có cô sắp xếp cả, mấy ngày nữa con về nhà đi, đến lúc đó chỉ cần trang điểm cho xinh đẹp cùng cô đi du xuân một chuyến, dáng vẻ con thế này, còn sợ Bùi Nhị lang không thích hay sao?" Mắt nhìn của Bùi Nhị lang đó rất cao, với tính khí của hắn ta, bà ta vốn nghĩ đứa cháu gái mình không trông mong gì được, nào ngờ nghe nói hắn ta đổi ý, nói Hồ Hán gì đều được, nhất định phải xinh đẹp thông minh, thế nên mới khiến bà động tâm, nghĩ đến không chừng Lưu Ly lại hợp ý hắn...
Lưu Ly bình tĩnh lại một chút: thì ra còn có xem mắt, thế này thì bát tự cũng đành vứt đi rồi! Nhưng mà có thể không mạo hiểm vẫn tốt hơn không mạo hiểm, nàng lắc đầu nói, "Việc này cô vẫn nên nói với cậu mới được, Lưu Ly không dám tự ý mở miệng. Còn về việc trở về nhà, Lưu Ly chỉ sợ nếu như về nhà, chưa hẳn có thể bình an đợi đến ngày đi du xuân."
Khố Địch thị nghe nửa câu đầu của nàng đã muốn nổi giận, nghe nửa câu sau lại ngẩn người ra, bà ta là phu nhân nhà danh môn, sao có thể không hiểu lời này không phải chỉ là đe dọa. Nhìn bộ dạng Lưu Ly cũng cảm động rồi, chỉ là không dám nói với nhà cậu, cũng không dám về nhà, tính cách mềm yếu này mà lại tốt, còn về người Hồ kia, bà có cách bắt chẹt hắn ta! Khố Địch thị liền gật đầu, "Thôi đi, cô đi tìm cậu con nói chuyện! Con cứ ở nhà chờ, đừng xuất đầu lộ diện nữa, tránh cho danh tiếng không tốt." Nói xong đứng dậy, hiên ngang rời đi.
Lưu Ly cúi đầu tiễn người đi, thấy bóng lưng bà ta đã khuất, mới quay đầu vội vàng nói với Tiểu Đàn, "Em mau báo với cậu mợ, nói là cô muốn đưa Lưu Ly đi du xuân, thực ra là muốn đi xem mắt người ta. Xin mợ giúp Lưu Ly thoái thác, nếu như thật sự không từ chối được... thì nhất định kiên quyết dắt theo cả em gái San Hô đi cùng, để khỏi tranh cãi với người ta."
Tiểu Đàn vội vã dạ một tiếng, liền chạy ra ngoài, lúc này trong viện không có ai, Lưu Ly gần như sụp đổ, trong lòng buồn bực vô cùng: Đây chính là người ta đang ngồi trong phòng vẽ, họa từ trên trời lại rơi xuống mà? Mà người làm thiếp nào trong thiên hạ này đều thích giới thiệu người khác hạng mục công việc này ư? Nàng oán hận thở dài, mới nặng nề đi vào phòng vẽ, đón tiếp nàng là một gương mặt cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.