Tiếng vó ngựa phi nhanh trên đường. Tiếng bước chân nặng nề của đám quan binh mặc giáp mang binh khí. Mặt đất và nhà cửa như rung theo.
Nhưng may là tiếng chém giết đã nhỏ đi rất nhiều.
Đám hộ vệ trong Túy Tiên lâu dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Còn đám nữ tử thì đứng hết trên lầu, hỏi liên tục.
"Sao rồi?"
"Là binh loạn à?"
Tiếng oanh yến líu ríu như hòa đi sự khẩn trương.
Tiếng cộc cộc vang lên bên ngoài cửa, làm đám đàn ông đang dán trên cửa hoảng sợ. Sau đó mọi người nhận ra âm thanh này vội mở cửa. Một gã sai vặt gầy gò, trông rất bình thường lăn vào.
Thở dốc không ngừng, không biết là do chạy hay sợ quá, ngã ngồi dưới đất.
"Sao rồi?" Mọi người không quan tâm điều đó, hỏi dồn dập.
Gã sai vặt hổn hển thở mấy hơi, khoát tay nói: "Kinh thành không thất thủ. Cửa thành không bị sao. Không có đại quân nào vào thành. Chỉ là mấy chục tên Hắc Giáp vệ lẻn vào."
Tiểu tỳ chen trong đám người nghe được lời kể thì vội chen ra, chạy bịch bịch lên lầu, đẩy một cánh cửa ra, gọi tỷ tỷ.
Xuân Hiểu đang ngồi trước đài trang điểm bên cửa sổ biếng nhác quay đầu lại.
"Tỷ tỷ, không phải binh loạn. Là Hắc Giáp vệ lẻn vào gây loạn, đã bị quan binh đánh tan, bắt khá nhiều. Giờ đang lùng bắt những tên đang lẩn trốn." Tiểu tỳ nói một hơi: "Kinh thành không loạn."
Thế này còn bảo là không loạn à. Xuân Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999819/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.