Giọng của thiếu nữ không to, thậm chí còn run rẩy.
Nhưng câu này như dựng nên một tấm chắn, khiến tiếng binh mã ồn ào đằng xa vẫn như trước, nhưng bên phía hoàng thành này thì lại yên tĩnh.
Gần một nghìn con người nơi đây, ai cũng như nghe rõ câu này.
Ta mới là Bảo Chương đế cơ.
Ta?
Ta là ai?
Tất cả đều tập trung tầm mắt vào "ta" kia... trên người Tiết Thanh.
Tiết Thanh như đã kiệt sức, lảo đảo bắt lấy ống tay áo của Vương Liệt Dương. Soạt, ống tay áo bị xé rách nhưng cũng đủ để Tiết Thanh chống đỡ mà không ngã nhào xuống đất.
Nếp nhăn trên mặt Vương Liệt Dương như nổ tung, khiếp sợ.
Gì cơ?
Người xung quanh cũng dại ra mà nhìn Tiết Thanh.
Cái gì?
Sau đó như trong chớp mắt, tấm chắn kia bị rút đi, hoàng thành lại vang lên tiếng ầm ĩ ồn ào.
"Tiết Thanh! Ngươi thật to gan!"
Tống Nguyên là kẻ đầu tiên thét lên, cũng nhào tới bên này.
Trần Thịnh hãy còn đứng im tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc trước nay chưa từng có, nhìn Tiết Thanh.
Tống Anh cũng nhìn Tiết Thanh, vẻ mặt không gợn sóng như trước, chỉ là đôi mắt hơi mở tròn, biểu hiện sự kinh ngạc của nàng ta.
"Tiết Thanh, ngươi dám!" Tống Anh vẫn tiếp tục quát: "Người đâu, bắt, bắt!"
Nghe mệnh lệnh này, đám kinh binh cấm vệ của hoàng thành hoàn hồn, lập tức ùa tới.
Nhìn động tác của bọn họ, Đốc chạy tới thì dừng lại, đám quan binh sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999818/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.