Chuyện Tiết Thanh là nghịch tặc rất không minh bạch, còn chuyện Tống Nguyên là công thần không phải càng có cảm giác không minh bạch hơn sao?
Sắc mặt Tống Nguyên lập tức xanh mét. Nhưng hắn chưa kịp nói chuyện, Trần Thịnh đã nói trước.
"Vương tướng gia, nếu đã không rõ thì lúc trước sao không hỏi?" Ông ta thản nhiên nói.
Đúng vậy, người trong điện đều nghĩ tới. Từ ngày Tống Anh đứng ra nói mình là Bảo Chương đế cơ, Vương tướng gia không nói gì mấy, chỉ nghe rồi cúi người thi lễ, rồi trả lời vâng dạ với người khác, giống như ban đầu ông ta đã biết chuyện này, vả lại còn rất tin tưởng, không hề nghi ngờ.
Nhưng giờ lại mở miệng chất vấn, rất rõ ràng là vì lời của Tiết Thanh...
Thay đổi như thế này rất đáng nghi ngờ.
Lòng khả nghi, lời nói đương nhiên cũng không thể tin. Phải giải thích như nào?
Vương Liệt Dương nhìn Trần Thịnh, nói: "Đó là vì lúc trước ta còn chưa hiểu rõ." Khẽ thở dài một hơi: "Ta già rồi, chuyện xảy ra quá đột ngột, đâm ra hồ đồ."
Câu giải thích này hoàn toàn không hề giải thích gì.
Vương Liệt Dương không giải thích.
Đám quan lại trong điện đều nhìn ông ta.
Vương tướng gia vẫn đứng ở phía trước, vị trí tể tướng. Ông ta là một ông già đã hơn sáu mươi tuổi nhưng không hề già nua chút nào, mà dáng đứng thẳng tắp, cứng rắn.
Trước sau như một.
Lúc Tần Đàm Công và tiểu hoàng đế còn ở đây, hay như lúc này khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999821/quyen-3-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.