Trong phòng bỗng yên tĩnh, Tống Nguyên hiển nhiên rất bất ngờ.
“Nhưng sức khỏe mẹ con không được tốt”, hắn chau mày nói.
Tống Anh nói: “Cha, được hay không được hãy nghe đại phu nói”.
Ánh mắt Tống Nguyên chợt bừng sáng, đúng rồi, còn có đại phu nữa: “Cha đi mời đại phu tới” rồi quay lưng đi mất.
Tống Anh xoa bóp chân tay cho Tống phu nhân: “Mẹ, chúng ta nghe lời đại phu, mẹ đừng lo”.
Tống phu nhân nhắm mắt, nước mắt vẫn tuôn rơi, đại phu tất nhiên sẽ nghe lời Tống Nguyên.
...
"Bệnh của phu nhân quả thật đã đỡ rất nhiều nhưng tình trạng bệnh khởi sắc chậm, cần dành nhiều thời gian tĩnh dưỡng, không nên vận động quá mạnh”.
“Đúng vậy, phu nhân hồi phục nhanh, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày, không chừng có thể vào thành được rồi”.
Các vị đại phu có mặt trong phòng cũng nhẹ nhàng lên tiếng khuyên bảo.
Tống Nguyên ở bên vẻ mặt căng thẳng nói: “Không phải là không cho nàng vào thành, mà vì bây giờ vào không thích hợp”.
Tống phu nhân quay mặt vào trong, nước mắt đã ngừng rơi, dường như lại rơi vào hôn mê. Tống Anh trước giờ vẫn bên cạnh Tống phu nhân, nghe đến đây liền cười nói: “Cha, con muốn mời đại phu tới không phải là vì ý này” rồi nàng nhìn về phía các vị đại phu: “Ta muốn các vị tìm cách để đưa được mẹ ta bình an vô sự vào thành”.
Tống Nguyên ngẩn người, còn các vị đại phu thì trao đổi ánh mắt với nhau.
Tống Anh ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999670/quyen-2-chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.