Sau từng trận mưa nối tiếp nhau, sắc xuân ngập tràn khiến người uể oải, Xuân Hiểu ngáp một cái, tóc đang chải được một nửa thì dừng lại, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài đường.
Khu nhà bên đường vẫn luôn ồn ào làm người ta không thích, những kỹ nữ đã thành danh có tư cách chọn chỗ ở rất ít khi chọn nơi này. Xuân Hiểu lại cứ chọn nơi này, rỗi rãnh không việc gì làm liền dựa vào cửa sổ ngắm cảnh bên đường, mà nàng cũng trở thành một cảnh trên con đường ấy.
Những ngày gần đây bên ngoài đường tiếng ồn ào truyền đến ngày càng lớn.
"Cái gọi là cơn lười đã nổi lên thì ngay cả trang điểm cũng lười chính là như vậy."
Xuân Hiểu rũ mi nhìn xuống dưới, thấy trên đường một đám lan sam sĩ tử đi qua, đầu đội khăn vuông tay cầm quạt xếp, đều đang ngẩng đầu, thấy nàng nhìn qua có người liền vội thu hồi tầm mắt, có người lại giơ tay vẫy gọi tỉ tỉ có rảnh không.
"Đợi các công tử đỗ cao trung, nô gia tất nhiên rỗi rãnh." Xuân hiểu cười híp mắt nói.
Các sĩ tử nhất thời càng vui vẻ hơn mồm năm miệng bảy hỏi tên của Xuân Hiểu, Xuân Hiểu chỉ cười hì hì không để ý tới, còn một tháng nữa là hội thi bắt đầu, sĩ tử ở các nơi đều tập trung ở kinh thành. Mấy ngày này bất kể ở nơi nào tùy tiện nhìn một cái là có thể thấy từng nhóm người đọc sách đang dùng khẩu âm ở các nơi cao giọng đàm luận.
Trong thanh lâu đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999669/quyen-2-chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.