Sau khi tuyết rơi bầu trời sáng lại, mặt đất sáng lên một tầng ánh kim, vẫn chưa có người nào đặt chân lên đến lưng chừng núi, ánh nắng phản chiếu lên tuyết trắng cùng với bóng mai đỏ lập lòe như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tiết Thanh nói: "Không có người đẹp nhưng mà cảnh đẹp cũng được đấy".
"Thanh Tử thiếu gia".
Tiếng của Chu Diên truyền đến từ phía sau.
Tiết Thanh ngoảnh đầu lại, trông thấy một nhóm giám sinh đi ra từ phía đường mòn của ngôi chùa. Hôm nay xuất môn mọi người đều thay tấm áo cử nhân thường ngày bằng những chiếc áo bào đủ màu sắc, bọn họ vốn đã có dáng dấp nho nhã, lúc này đây càng lộ ra khí chất phi phàm.
Trong số đó hiển nhiên Bùi Yên Tử là người xuất chúng nhất, Tiết Thanh thấy thế nhoẻn miệng cười.
Chu Diên nói: "Ngôi chùa này thật đẹp, chúng ta đi đến vườn mai đi".
Những hôm thời tiết lạnh đến cắt da cắt thịt như hôm nay thì ở trong phòng uống trà sưởi ấm là tốt nhất, Tiết Thanh gật đầu tiếp lời muốn đi ra đình nhỏ. Một đám người vừa nói vừa cười đi về phía rừng mai ở lưng chừng núi nhưng mới đến ngã rẽ đã bị một đám thị vệ chặn lại.
"Hôm nay rừng mai có quy định giới nghiêm", bọn họ nói: "Mời đi nơi khác".
Chu Diên nhíu mày: "Rừng mai này của chùa Đại Hưng, tất cả mọi người đều có thể ra vào, từ lúc nào đã biến thành tài sản riêng rồi?"
Thị vệ còn chưa mở lời, phía bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999629/quyen-2-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.