Cộc cộc cộc... tiếng mõ tại núi Lục Đạo Tuyền vang lên, mười hai tháng chạp, chương trình học ở trường xã kết thúc, đến ngày mười lăm năm sau mới mở lại, học sinh cùng các tiên sinh bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ.
Học sinh rời xa nơi học đường khổ cực, dường như năm mới đã đến gần, tiếng í a í ới gọi nhau của các thiếu niên vang lên đã bị gió lạnh của tháng chạp đẩy lùi trở thành thanh âm hít hà không ngừng.
"Lạnh quá, lạnh quá".
"Tuyết rơi!"
Các thiếu niên giơ tay lên, nhìn tuyết rơi trong gió giống như bươm bướm bay múa.
"Tuyết rơi đúng lúc Triệu Phong được mùa lạc".
Các thiếu niên vội vàng khoác thêm áo choàng, ngươi xô ta đẩy cười nói đùa giỡn đi nhanh trên đường núi.
"Nhanh về nhà thôi".
Chạy vội xuống xe ngựa nhà mình đang đậu dưới chân núi, nhận lấy lò sưởi từ tay đám người sai vặt đưa tới. Có mấy người thiếu niên lúc này vẫn chưa rời đi mà đi về hướng chân núi phía bên kia.
"Ê, thế vẫn chưa về nhà sao? Sắp bước sang năm mới rồi".
"Tri Tri đường lễ mừng năm mới vẫn không nghỉ, sang năm phải thi hương là tình thế bắt buộc của bọn họ".
"Bọn họ thi thử nghe nói chỉ có bảy người qua, nhưng... cũng thật khiến cho người khác sợ hãi rồi".
"Nghe nói muốn tất cả đều thông qua thi hương..."
"Làm sao có thể chứ..."
Tiếng nghị luận, chất vấn thay thế tiếng nói cười đùa giỡn lúc trước, bước chân của không ít người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999627/quyen-2-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.