Tiết Thanh tự rót lấy trà cho mình rồi lại quay lại ghế tựa ngồi.
“Sự náo nhiệt lần này Yên Tử thiếu gia xem có vừa lòng không?” Nàng nói.
Bùi Yên Tử nói: “Cũng tạm được, chỉ là ngươi không bị ngồi tù.”
Tiết Thanh giơ tay lên nói: “Đừng đuổi ta ra khỏi đây, ta không muốn phải ngồi nhà lao.”
Bùi Yên Tử vẽ một vòng tròn trước mắt nàng nói: “Ở đây không phải là ngồi tù sao?” Phải trốn ở Quốc Tử Giám, không được ra ngoài.
Tiết Thanh cười hì hì nói: “Đây là do ta chọn, vẽ đất thành lao là ta cam tâm tình nguyện, đây không coi là đang ngồi lao.” Nàng nhấp một ngụm trà rồi lắc lư trên ghế.
Thiếu niên híp mắt lại, âm thanh kẽo kẹt của ghế lắc vang lên, chén trà trong lòng bàn tay nàng đang cầm lắc lư nhưng không bị rơi.
Không có chút sợ hãi lo lắng nào, trong thiếu niên này chỉ có sự đắc ý. Bùi Yên Tử cười cười rồi không nói gì nữa, tiếp tục đọc cuốn sách trong tay. Dường như trong phòng không có bao nhiêu người, càng không còn tiếng lắc lư kẽo kẹt không dứt, trong nồi đất nhỏ giữa phòng, chỉ nghe tiếng nước đang sôi ùng ục, cùng mùi trà thơm bay khắp phòng.
…
Tần Mai đang nằm trên giường trong tẩm cung của thái hậu, khẽ chau mày.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Hắn bực tức nói.
“Thất Nương tỉnh rồi!” Thanh âm vui vẻ của Tác Thịnh Huyền truyền tới.
Tần Mai mở mắt ra, hắn nhìn thấy Tác Thịnh Huyền đang mặc y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999626/quyen-2-chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.