Cũng may gần bên cạnh chùa này có đại phu, đệ tử Kiều gia không cần vội vàng vào thành thỉnh y mà chậm trễ thời gian, Đại Hưng tự cũng dành ra thiền phòng, nhóm người Chu Diên nhìn thiếu gia Kiều gia bị thương được sắp xếp chữa trị đâu vào đấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại nghe được tiếng cười ở rừng mai nơi sườn núi truyền tới.
Mười mấy người thiếu niên mặc áo bào trắng từ trên sườn tuyết trượt xuống, cơ thể tiếp xúc với mặt tuyết nảy lên, toàn bộ lưng chừng sườn núi giống như có cả ngân hà trút xuống...
Các giám sinh xem đến ngơ ngác, kinh ngạc tưởng thiên nhân.
Trên sườn núi yến tiệc trên bàn dài càng náo nhiệt, các thiếu niên mặc bạch bào nâng ly nhảy múa theo một bài hát Tây Lương nghe không hiểu, huyên náo vui vẻ.
Bọn họ ở bên này đứng rất lâu nhưng lại không hề thấy một người Tây Lương nào đến đây thăm hỏi tình hình vết thương của thiếu gia Kiều gia, chuyện lúc trước dường như chưa từng xảy ra.
"Không phải tộc người của mình đúng là rất vô tình." Một tên giám sinh nhịn không được nói.
"Còn tham gia kỳ thi quân tử, những người này bên ngoài không hề quân tử, thật sự…" Một niên trưởng giám sinh khác nhíu mày nói.
Chu Diên ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời bọn họ: "Đừng nên nói những người đó nữa, chúng ta mau vào trong đi, thiền sư đợi lâu rồi." Bên này còn một giám sinh của kỳ thi quân tử đấy.
Niên trưởng giám sinh này dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999630/quyen-2-chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.