Người trong phòng giải tán, kẻ đội mũ, người mặc áo choàng, lên xe rời đi trong sắc trời tối mịt. Lại có xe ngựa lái tới trước cửa nhà Trần Thịnh. Chuyện xe ngựa tấp nập tới cửa nhà vị Trần tướng gia lành bệnh sắp vào triều là chuyện đương nhiên.
Vô số tầm mắt cả từ phía xa và gần nhìn chằm chằm bên này, xem và ghi lại là ai đến. Có người cùng phe với Trần Thịnh, có kẻ thuộc phe Tần Đàm Công, thậm chí là người của Vương Liệt Dương. Tất cả đều có ý nghĩ riêng.
Đương nhiên không phải ai Trần Thịnh cũng gặp. Đóng cửa từ chối tiếp khách theo tâm trạng, không ai dám chỉ trích. Tuy đóng cửa nhưng Trần Thịnh không về hậu viện chăm sóc vườn rau mà vẫn ngồi ở trong phòng. Lão bộc đứng hầu trước mặt.
"Ta không hiểu ý nghĩa của hành động đó." Ông ta nói, mày nhíu lại: "Lúc trước còn chưa nói rõ."
Lão bộc nói: "Khang đại nhân nói cũng có lý, có lẽ để tránh việc bị nghi ngờ."
Trần Thịnh nói: "Nàng cố ý nói rằng đã từng có tranh chấp với Tần Mai, chính là để chúng ta cách bọn họ xa ra, tránh xung đột. Dù sao thân phận của Tần Mai đặc biệt, một khi có chuyện thì sẽ rất phiền toái." Tần Đàm Công luôn chú ý Tần Mai, tất nhiên cũng chú ý đến người mà Tần Mai lui tới thân thiết... Ông ta ngẩng đầu nhìn lão bộc: "Nếu muốn động đến Tần Mai để đối phó Tần Đàm Công thì quá ngu xuẩn. Ta nghĩ đại nhân không nên quyết định như vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999618/quyen-2-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.