Gió rét thổi qua đường phố khiến mọi người trên đường vội vàng kéo quần áo che kín cơ thể.
Trong một ngõ hẻm nhỏ có người đi qua. Đó là một cô gái đội nón rộng vành màu đỏ thẫm. Vì nón lá rộng vành và quần áo tung bay nên cả người trông giống như đang lơ lửng, cái chụp đầu che hết toàn bộ gương mặt, trên lưng đeo một cây cổ cầm... Ngõ hẻm này rắc rối, phức tạp quanh co, khúc khuỷu nhưng cũng không phải vùng đất nghèo khổ, đập vào mắt đều là những hành lang điêu khắc chạm trổ tinh xảo. Dù là mùa đông nhưng bên trong cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ... Nơi này chính là chỗ ở của giáo phường.
So với thanh lâu kỹ quán trên đường phố bát nháo quả nhiên có một phong vị khác, phòng xá mọc như rừng làm người ta hoa cả mắt, nữ hài tử kia ở trong đó đi ung dung, có vẻ như rất thường lui tới.
Có thể độc hành ở nơi này, lại người mang theo cổ cầm, rất hiển nhiên không phải là con gái nhà đàng hoàng.
"Xuân Hiểu nương tử."
Có hai tiểu tỳ đứng trước cửa một gian phòng, vẫy tay với nữ nhân đang đi tới.
"Lại tới học đàn cùng Khúc đại gia à? Lần này đã chịu thu nhận người chưa?"
Xuân Hiểu ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Vẫn không thu a", ánh mắt cười cong cong.
Hai tiểu tỳ dạ một tiếng: "Không thu nhận mà cũng vui vẻ như thế sao?"
Xuân Hiểu bước chân không ngừng, nón lá rộng vành tung bay: "Khúc đại gia cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999616/quyen-2-chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.