Nghe đến đó thì Tề Sưu đã hiểu ra đây là đang dạy dỗ học trò.
Lại nhìn thấy Tiết Thanh tuy không ngồi thẳng, nhưng ngoài sắc mặt tái nhợt thì không có trở ngại gì.
Bên kia còn đang mắng mỏ, Tiết Thanh không hề tức giận mà còn nhấc trà lên uống... Đây là sắp dạy học rồi. Tề Sưu vội vàng lui ra ngoài. Dù chưa từng giao chiến hay thấy ra tay nhưng Tề Sưu biết vị tiên sinh này rất có bản lĩnh.
Trước nay khi vị Âu Dương tiên sinh này lui tới lão đều không phát hiện.
Chỉ là thái độ của vị tiên sinh này... Nhưng có thể hiểu được. Đệ đệ của Âu Dương tiên sinh qua đời rồi, rốt cuộc nguyên nhân là vì Tiết Thanh nên lòng vẫn còn tức giận. Lại không biết thân phận thật của Tiết Thanh nên nào có tôn kính gì... Thôi, đừng có lo...
Tề Sưu chợt dừng chân, nhìn về một bên. Trong góc sân sáng sủa chợt như xuất hiện thêm một tảng đá. Đương nhiên đây không phải tảng đá...
"Tiểu Hoàng, ngươi cứ ngồi chỗ này mãi không mệt à?" Lão ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Hoàng Cư.
Hoàng Cư liếc lão một cái, không thèm để ý.
Tề Sưu lắc đầu đứng dậy đi ra. Nhưng hơi thở của tên nhóc này càng ngày càng khó phát hiện, thật giống một tảng đá... Chẳng lẽ mai sau cũng giống vị Âu Dương tiên sinh kia, lợi hại làm cho người ta không phát hiện ra?
Nghe nói hắn muốn học giết người. Là giết người chứ không phải võ công.
Học võ công xong chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999619/quyen-2-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.