Gian lận cũng là một loại bản lĩnh?
Liễu Xuân Dương liếc nàng, gặp tên thiếu... nữ vẫn ăn mặc như thiếu niên, mặt mỉm cười, trông thế nào cũng rất giảo hoạt, nói: "Ngươi đang khoe là ngươi lợi hại à?"
Tiết Thanh cười nói: "Ta rất lợi hại, sao phải khoe."
Liễu Xuân Dương trừng mắt coi thường. Thi quân tử cái gì chứ, bề ngoài là quân tử, sau lưng lại là lũ tiểu nhân không từ thủ đoạn, giơ tay cầm một chén thuốc rồi đưa sang: "Ngươi lợi hại, uống thuốc đi."
Nụ cười lập tức tan đi trên khuôn mặt Tiết Thanh, nàng chắp tay sau lưng, đi đến bên giường: "Cứ đặt đó trước đã, ta mệt, đi ngủ một giấc."
Tin ngươi mới lạ, rõ ràng sợ đắng. Liễu Xuân Dương theo sau, nói: "Uống rồi ngủ." Rồi đứng chắn trước mặt Tiết Thanh.
Tiết Thanh trừng hắn. Liễu Xuân Dương cũng trợn tròn mắt, không hề di chuyển. Giằng co một lát, Tiết Thanh giơ tay nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, miệng ngậm thuốc tới phồng cả má lên, trả bát lại. Liễu Xuân Dương nhận lấy, chần chờ rồi một tay cầm bát, tay kia lấy một viên mứt đưa cho nàng. Tiết Thanh mới nuốt ực thuốc xuống, lại bỏ mứt vào trong miệng, híp mắt chẹp chẹp.
Liễu Xuân Dương nói: "Đi ngủ đi!" Rồi tránh ra.
Tiết Thanh nhai mứt, nhào xuống giường... Cái tư thế gì thế này! Liễu Xuân Dương bĩu môi, cất bước đi. Lại thấy Quách Tử An trừng mắt nhìn hắn, không khỏi hoảng sợ: "Nhìn cái gì thế!"
Quách Tử An nói: "Không nhìn gì cả!" Lại liếc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999486/quyen-2-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.