Khách sạn yên tĩnh trở lại. Bóng đêm ngoài khách sạn thì bị quấy loạn lên. Tiếng vó ngựa lộc cộc. Tiếng đèn đuốc hừng hực cháy.
Năm thi thể bị bày trên mặt đất. Đoàn Sơn cúi người, giơ tay cầm đầu của một thi thể lên... Ra là đầu đã bị cắt ra khỏi thân thể...
"Là hộ vệ của Tống đại nhân." Hắc Giáp vệ ở một bên nói.
Đoàn Sơn nhìn đầu, máu chưa chảy hết, vẫn rơi tí tách. Tay hắn vuốt ve cần cổ trên chiếc đầu bị chặt đứt, nói: "Đao này nhanh thật!"
Hắc Giáp vệ nói: "Binh khí ở đây!" Cạch, một vòng sắt bị ném xuống.
Đoàn Sơn giơ tay kia ra mơn trớn vòng sắt, sắc tới mức cứa vào ngón tay hắn, vài giọt máu nhỏ ra, hắn nói: "Đây là Phi toàn đao của Phan gia Bà Dương... Phan ngự sử năm đó... Ồ, Tống đại nhân không khiến bọn họ diệt tộc."
Hắc Giáp vệ cau mày, nói: "Ý ngài là đám hung đồ này không phải Ngũ Đố quân? Là kẻ thù của Tống đại nhân?"
Đoàn Sơn ném đầu người xuống, đứng dậy, giơ ngón tay chảy máu lên liếm qua, đi tới trước bốn thi thể hung đồ. Miếng vải đen che mặt đã bị lột ra. Bọn họ, không một ngoại lệ, vết thương trí mạng đều là cổ họng. Ba tên bị đâm thủng cổ, một tên bị đá gãy. Vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt, rất dữ tợn.
"Quý Trọng ra tay thật là nhanh, chuẩn, ác." Đoàn Sơn khen ngợi, rồi như thưởng thức cảnh trí đẹp tuyệt vời, lại trả lời câu hỏi của Hắc Giáp vệ: "Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999492/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.