Ánh chiều tà chiếu xuống khắp mặt đất. Trước quan nha toàn đầu người là đầu người. So với hai khoa trước, người ta phải chờ rất lâu. Người tham gia thi cũng giảm đi rất nhiều. Với dân chúng, đề mục mà bọn họ được nhìn thấy quả thật như thiên thư. Nhưng không ai là không kiên nhẫn đi về. Số nghệ vốn là thiên thư, quát bái, cửu trù... uyên bác và phức tạp. Người tinh thông số nghệ thì những chuyện quỷ quái khó mà thoát khỏi mắt họ, có thể sử dụng cả càn khôn thiên địa. Phải xem ai là người lợi hại như vậy.
Nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy, mọi người lại có vẻ không dám tin.
Một người chiếm cứ một góc trước bảng, y phục đỏ chót, kiêu ngạo chống nạnh, cười to đầy xấc xược.
"Mười! Mười! Trương Song Đồng ta được điểm tối đa!" Hắn quay người lại, đối mặt với mọi người: "Trương Song Đồng ta là thần đồng."
Tên nhóc này làm hơi quá rồi... Mọi người cảm thấy rất phức tạp, người này nhìn thế nào cũng không giống sẽ được điểm tối đa.
Bên cạnh, nhiều người chen tới, đọc to tên và điểm trên bảng, đương nhiên là từ cao xuống thấp. Khi một đám điểm tối đa kèm theo cái tên người Tây Lương được đọc lên, những tiếng hô đầy ngạc nhiên, khen ngợi và bất mãn rào rào vang lên.
"Thực sự có người có thể được điểm tối đa kìa."
"Sao lại như vậy... Còn không bằng người Tây Lương bọn họ."
"Sao không bằng người Tây Lương? Không phải còn có ta sao?"
Trương Song Đồng lại nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999485/quyen-2-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.