Xiềng xích trượt trên mặt đất, phát ra những tiếng nhỏ vụn. Chu Nghĩa Khải đứng lên, nhìn bóng người chạy tới trong tầm mắt, thở phào một hơi.
Hoàng Cư nhanh chóng đến trước đống đổ nát này.
Chu Nghĩa Khải nói: "Hoàng Cư, thế này quá nguy hiểm... Lần sau..." Hắn còn chưa nói xong, thiếu niên đã hai ba bước đi vào hang ổ của mình, dường như không nhìn thấy hắn, đừng nói tới là nghe thấy lời hắn nói...
Hang này được đào nghiêng, bên trên có cắm mấy tấm ván gỗ, đắp thêm vài cành khô với cả cỏ, rủ xuống tạo nên bóng râm. Nhưng bóng râm này không có chút tác dụng. Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đống đổ nát này hệt như địa ngục. Ở đây khá lâu, Chu Nghĩa Khải còn luôn cảm thấy như có tiếng da mình bị đốt cháy, vang lên tiếng xèo xèo...
"Nên sống thế nào ở nơi này, ta biết rõ hơn ngươi." Hoàng Cư nói, xuyên qua bóng râm, đờ đẫn liếc Chu Nghĩa Khải một cái.
Chu Nghĩa Khải im lặng. Nghe được tiếng roạt roạt, rồi ngửi thấy mùi thịt. Thiếu niên kia đang xé một con gà quay ở trong hang ổ của mình. Đã bao lâu rồi không được ăn thịt. Dù là người lớn, hắn vẫn không nhịn được mà nuốt ực nước bọt... Mấy ngày nay đều phải ăn rau dại cỏ dại chống đói, đó là vì để chuẩn bị cho thi quân tử, thành Huỳnh Sa Đạo kiểm tra rất nghiêm ngặt, Chu Nghĩa Khải không có cơ hội vào thành.
Tiếng động vang lên bốn phía. Những đứa trẻ khác cũng ló ra khỏi hang của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999420/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.