Hai người bị quật ngã xuống đất kêu rên. Người đứng nhìn cũng thét gào theo. Hoàng Cư sải bước tiến lên, nắm lấy xiềng xích rồi dốc sức kéo...
Hai đứa trẻ lại bị hất lên... Dưới bầu trời sao mênh mông, như con diều bay cao. Phía dưới, Hoàng Cư một tay cầm xiềng xích, ra sức kéo về phía sau. Dưới ánh sao, cơ bắp của thiếu niên căng lên...
Hai người trên không trung lại rơi xuống đất, đau đớn gào thét... May là không bị hất lên nữa mà được kéo trở vào bên trong ranh giới. Hoàng Cư ném xiềng xích trong tay xuống đất.
"Lại lần nữa." Hắn nói.
Hai đứa trẻ kia khóc lóc, không gượng dậy được. Còn những đứa khác, khi bị Hoàng Cư nhìn tới, đều sợ hãi lùi ra sau.
"Chết đấy!" Có đứa run rẩy kêu lên.
Hoàng Cư nói: "Không chết được! Ngã thôi chứ không phải chết! Ta vốn không chết."
Người khác nhìn hắn, lại nhìn hai đứa trẻ còn đang rên rỉ dưới đất. Trong đêm tối nên không nhìn rõ nhưng chắc chắn miệng, mũi, tay chân đã chảy máu rồi. Không phải bọn họ chưa gặp qua cảnh này, đến lúc đói bụng cực kỳ, đói bụng tới phát điên rồi bị người ta dụ dỗ thì đều có kết cục như vậy. Mấy năm nay, bảy tám người đã chết vì chuyện này. Lúc ấy, bị quật không chết, chỉ bị thương, đối với bọn họ thì chính là chờ chết.
Đương nhiên có người không chết, ví dụ như Hoàng Cư, ví dụ như đứa bé đang được Chu Nghĩa Khải chăm sóc kia.
"Nhưng làm thế này thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999422/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.