Tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi khiến cho mảnh đất hoang vu này trở nên náo nhiệt. Không khí vốn xấu hổ đã biến mất, thay vào đó là vẻ sôi động hào hứng. Nhưng “răng vàng khè” không hề vui chút nào, trái lại nửa cười nửa mếu, càng thêm xấu hổ.
Cái hiệu quả mà hắn muốn không phải như thế này.
Theo như trước đây, ngoài không khí hào hứng này, trước mặt phải có một đứa trẻ đã chết nằm trên đất. Hơn nữa không phải là vỗ tay khen ngợi, mà là kinh hãi.
Hôm nay bị sao thế này? Dẫn khách không hài lòng, thịt thì bị cướp... Còn biết giải thích như nào được.
"Xiếc này không tệ, thế mà bật nhảy cao như vậy..."
"Còn rất nhanh nữa. Ta không thấy rõ luôn! Là người hay là khỉ nhỉ."
Nghe được những lời này, da mặt “răng vàng khè” giật giật. Thế vẫn chưa xong, thiếu niên đứng bên cạnh hắn vỗ vai hắn, vui vẻ nói: "Làm thêm một lần nữa được không? Nhanh quá, nhìn không rõ..." Rồi thò tay lấy túi tiền ra: "Ta sẽ trả thêm."
“Răng vàng khè” giơ quạt, khẽ ho một tiếng, nặn ra nụ cười với Trương Song Đồng, nói: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không." Rồi nhìn mọi người với vẻ mặt trịnh trọng: "Đừng có khen hay... Đứa bé đó không làm xiếc."
Không làm xiếc? Mọi người nhìn hắn, đừng đùa.
“Răng vàng khè” nói: "Mọi người có thấy đứa trẻ đó có gì khác biệt không?"
Khác biệt à? Mọi người châu đầu ghé tai.
"Quá nhanh... nhìn không rõ..."
"Gầy?"
"Đó gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999418/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.