Trời đã rất khuya rồi thế nhưng đèn đuốc ở thành Trường An vẫn sáng rực như cũ. Những tiếng huyên náo theo gió liên tục truyền đến. Đứng ở trên đường lớn cũng có thể nhìn thấy ánh lửa sáng ở một góc trời… khiến lòng người chấn động, hoảng sợ.
Cổng thành vẫn chưa đóng lại. Thỉnh thoảng vẫn có người phi ngựa vụt qua. Đấy là người của các nhà các hộ về để truyền tin.
Một tên nô bộc thở gấp, đứng bên ngoài thư phòng của Liễu Xuân Dương, bẩm báo: “… Tiết Thanh thiếu gia thoát ra ngoài, nói, Liêu đại nhân, tiểu tử có bài thơ muốn tặng ngài…”
Người bên trong phòng lên tiếng, ngắt lời hắn: “Làm thơ? Lúc đó thì làm thơ gì chứ?”
Tên đó cũng đáp: “Đúng ạ, hắn ta thật sự đã làm một bài thơ.”
Trong phòng im ắng một lát, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng người lẩm bẩm: “... Mỗi khi tình hình căng thẳng là lại làm thơ… thích làm thơ đến vậy luôn… giống y hệt người đó… yêu quái…”
Cái gì mà mỗi lần, người kia, yêu quái? Tên người hầu nghe không hiểu bèn hỏi.
Liễu Xuân Dương không trả lời hắn: “Làm thơ về cái gì?”
Tên kia đáp: “Có mấy câu lận, tôi không nhớ được. Nói chung là để mắng Liêu Thừa.”
Liễu Xuân Dương lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Tên kia đáp: “Sau đó Liêu đại nhân vô cùng tức giận muốn bắt Tiết Thanh thiếu gia lại nhưng mà hắn ta lại làm thêm một bài thơ nữa.”
Tay của Liễu Xuân Dương gõ trên khung cửa sổ, hình như còn lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999263/quyen-1-chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.