Đằng sau cửa sảnh, Liêu Thừa cau mày lại: “Cái gì?”
Người tùy tùng đáp: “Bên ngoài lại có kẻ đến đọc sách rồi ạ…”
Thế mà vẫn còn kẻ khác ư? Liêu Thừa nhướng nhướng lông mày, bước ra bên ngoài dỏng tai nghe, quả nhiên mang máng nghe thấy có tiếng người đọc sách, hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
Tùy tùng bước lên trước, đáp: “… Lần này là “Trung Dung” (*) ạ.”
Liêu Thừa giơ tay lên tát hắn một cái, tức giận nói: “Ta hỏi ngươi cái này à?” Nói rồi phất ống tay, hạ lệnh: “Đi, không cần biết là ai, bao nhiêu kẻ đến thì đều bắt hết lại cho ta.”
Còn Lý tri phủ sau khi hơn thua với Liêu Thừa, không giành được phần thắng vẫn còn đang thấy hổ thẹn, lúc này cũng đã bước ra bên ngoài cửa, nghe thấy tiếng đọc sách thì ngơ người ra. Sao lại có người đến nữa? Tại sao vẫn còn học sinh? Tầm mắt hắn cố hướng ra phía ngoài, không nhịn được lại ngơ ra tiếp. Vị thư sinh trẻ tuổi này trán rộng, phong thái tuấn tú… Bùi Yên Tử đã là một tú tài trải qua cả ba kì thi huyện, phủ, đạo. Không chỉ là một học sinh mà còn vô cùng xứng đáng với hai chữ “thư sinh”.
Lý Quang Viễn phát run: “Hắn ta tại sao cũng…”
Thành Trường An dường như quả thực có gì đó thay đổi rồi?
Và cùng lúc đó, trong một phủ gia tại thành Trường An, một nam tử mặc trang phục ở nhà, đầu tóc có chút loạn, đứng dưới hành lang, mở một tờ giấy ra đọc.
“Rượu thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999265/quyen-1-chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.