Lúc đó, nàng bị thương thần trí mơ hồ, nghe thấy tiếng gọi Qua đại nhân, nhà họ Quách chẳng có đại nhân này, mà quan viên phủ Trường An có giao thiệp với nhà họ Quách sẽ đến thăm cô chẳng có ai họ Qua cả.
Vậy Qua đại nhân là ai?
Tiết Thanh không nghĩ mình đã nghe lầm, dù khi đó ý thức mơ mơ hồ hồ nhưng Tiết mẫu đã nói không, có lẽ đây là một bí mật, cũng giống mới việc Tiết mẫu ra ngoài lúc nửa đêm.
Ừm, có lẽ là người mà Tiết mẫu hẹn gặp ban đêm rồi, nàng cũng chẳng để ý chuyện này nữa, có thể lúc đó có đến thăm mình, hẳn không có ác ý với cô đâu.
Trong tiếng thầm thì khe khẽ và sự vỗ về của Tiết mẫu, Tiết Thanh đã ngủ lúc nào không hay, giờ nàng cần phải ngủ nhiều hơn để lấy lại tinh thân, hai ngày sau Tứ Hạt tiên sinh lại đến giúp nàng thay thuốc, mười ngày sau Tiết Thanh có thể xuống giường đi lại.
Cuối tháng bảy, mặt trời oi bức, mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào, Tiết Thanh hơi lùi về sau, nheo mắt.
Nàng mặc trường sam không thắt dây lưng, tay cầm gậy chống.
Noãn Noãn giương dù chạy tới, cười hi hi:
“Thanh Tử thiếu gia biến thành ông già rồi.”
Tiết mẫu trách mắng:
“Đừng nói bậy… Thanh Tử vẫn còn yếu.”
Bà vừa đỡ vừa hỏi:
“Muốn đi ra ngoài sao? Không đi không được à?”
Tiết Thanh bảo:
“Con bị thương ở tay, không phải ở chân mà, nếu không đi thì sẽ mốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999176/quyen-1-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.