Chuyện xảy ra trước cửa nhà họ Quách, lúc Liễu tam lão gia dẫn Liễu Xuân Dương về, Liễu lão thái gia cũng đã biết rồi. Ông hỏi:
“Thế Tiết Thanh vẫn nói như thế à?”
Liễu tam lão gia gật đầu.
Liễu lão thái gia cười cười, lại nhìn Liễu Xuân Dương hỏi tiếp:
“Nó tự đâm mình?”
Sự thật quả đúng như thế nên Liễu Xuân Dương “vâng” một tiếng đáp lại.
Liễu lão thái gia cũng chẳng hỏi thêm, phất tay bảo:
“Mất bò mới lo làm chuồng, đi đi, vào thư phòng hối lỗi đi…”
Liễu Xuân Dương biết tại sao Liễu lão thái gia nổi giận, ông giận bởi vì khi mình làm thơ bị thua lại không bình tĩnh nhận thua mà lại ra tay đánh người nhưng đánh xong lại không chịu xin lỗi, trong mắt Liễu lão thái gia, trước sau gì hắn cũng đã sai… Ông đã hoàn toàn thất vọng đối với thằng cháu này rồi.
Nếu là trước kia, Liễu Xuân Dương sẽ nôn nóng lạc lõng nhưng bây giờ hắn lại rất bình tĩnh… Thất vọng tính là gì chứ, so với sống chết nó chẳng là gì cả, chẳng qua chỉ hơi tiếc, không phải tiếc cho mình mà tiếc cho Tiết Thanh. Nhìn thì giống như mọi chuyện đã được giải quyết nhưng già trẻ lớn bé nhà họ Liễu chắc chắn sẽ không thích Tiết Thanh.
Các người sẽ thích hắn hả, hắn là người rất lợi hại đó nha, hắn sẽ giết người đó… Liễu Xuân Dương khịt khịt mũi rồi đi ra ngoài.
Liễu lão thái gia ngồi xuống, cầm tách trà, thở dài:
“Ấu trĩ.”
Liễu tam lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999175/quyen-1-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.