Tuy rằng Xuân Hiểu không phải hoa khôi nổi danh như Hồng tỷ nhưng trong mắt những thiếu niên cũng là kỹ nữ rất đẹp, được cô nương xinh đẹp quan tâm thương nhớ đến thăm cũng đáng hãnh diện.
Quách Tử Khiêm nhìn Tiết Thanh vô cùng khâm phục, Tiết Thanh cũng rất bất ngờ, vị Xuân Hiểu cô nương này, nàng hoàn toàn không nhớ ra được… Chứ đừng nhắc đến giao tình.
Trên đời cũng không có giao tình nào là vô duyên vô cớ, Tiết Thanh ú ớ nói: "Là Xuân Hiểu cô nương à... Thật có lỗi ta vẫn chưa nhớ ra được." Ý cũng chính là chúng ta chưa hề quen biết.
Thân ở trong thanh lâu Xuân Hiểu đã quen việc nhìn mặt khách mà biết ý, Quách Tử Khiêm cũng nhìn ra được.
Quách Tử Khiêm cười mỉm, tiến đến gần vịn vào vai Tiết Thanh, thấp giọng nói: "Thanh Tử ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Bảo Nhi biết đâu."
Tiết Thanh bật cười, thiếu niên muốn phong hoa tuyết nguyệt.
Xuân Hiểu cũng không bước đến, đứng ngay cạnh cửa sợ hãi, nhìn kĩ từng li từng tí gương mặt này có hơi tái nhợt, thần thái có hơi suy yếu, trong tay cầm một cây nạn.
Kỳ thực trước khi đến đây nàng hầu như không nhớ nổi bộ dáng của vị thiếu gia này, tại Lục Ý lâu cũng gặp mặt một lần mà thôi, hơn nữa trong đám thiếu niên thiếu gia trang phục bóng bẩy ở đó thì hắn cũng không nổi trội gì, ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ là hắn đối với nàng khách sáo, xa lánh khó gần. Hôm nay gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999177/quyen-1-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.