Tiếng nói chuyện tuy không lớn nhưng trong đêm khuya yên tĩnh cũng dễ khiến người khác chú ý. Dù vậy bên ngoài không có Noãn Noãn chạy vào, bên trong Tiết mẫu vẫn đang nằm sấp trên bàn ngủ say.
Tiết Thanh không biểu thị nghi vấn đối với việc này, Tứ Hạt tiên sinh cũng không giải thích gì, mang theo vài phần tức giận không nói lại được Tiết Thanh, ngồi xuống cạnh giường, quan sát Tiết Thanh.
Tinh thần Tiết Thanh cũng không khá lắm, mất máu quá nhiều nên đau đớn tra tấn, các loại thuốc kim sang dược của Quách gia không có chút tác dụng nào với nàng, hoặc là nói còn chưa có tác dụng.
Tiết Thanh có thể tưởng tượng bộ dạng của mình, mùa hè đắp kín chăn nằm ở trên giường, mặt trắng bệch, mắt lõm sâu… Thật sự là một đứa nhỏ đáng thương.
Tứ Hạt tiên sinh cười hề hề, mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Thần tiên hạ phàm, thiên phú dị năng, chậc chậc chậc… Thần tiên ư, cảm giác suýt chút bị người phàm đánh chết thế nào?"
Tiết Thanh nói: "Con là thần tiên, lòng mang thương xót, xả thân nuôi chim."
Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Còn lòng mang thương xót, con chính là kẻ ngốc, đã sớm nói con sẽ gây ra chuyện, ta đã dặn đi dặn lại chân trước ngươi cứ hứa hẹn chân sau lại như vậy… May mà ta đi nhanh, nếu không chắc sẽ bị liên lụy."
Tiết Thanh muốn cười, cười hai tiếng vết thương rất đau, nhăn mặt lại nói: "Tiên sinh không được đùa con… Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999168/quyen-1-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.