Là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đám binh sĩ có chút bất ngờ nhưng xét thấy hung đồ giỏi về ngụy trang, không thể vì bề ngoài liền khinh địch, bọn họ đẩy trường thương lên trước, thần sắc đề phòng.
"Cuồng đồ lớn mật, bó tay chịu trói, nếu không giết không tha." Bọn họ quát.
Trương Niện trợn mắt há hốc mồm, vô thức giơ tay ra nói: "Ta, ta chỉ đến gặp muội muội ta…"
Tiếng nói của hắn chưa dứt, binh sĩ bốn phía đã cùng nhau tiến lên hất tung hắn xuống đất.
"Bắt sống…"
"Cẩn thận hung khí…"
Tràn ngập tiếng ồn ào kêu la, Trương Niện bị đè trên mặt đất, mùi bùn đất xông vào mũi và cọ xát đau rát, chợt bị xách lên cao, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu long trời lở đất… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ muốn đến xem muội muội, tại sao lại ngủ trên đường? Còn có hung đồ cái gì?
"Ta không phải hung đồ ta, là học sinh trường xã núi Lục Đạo Tuyền…" Hắn há miệng hô, lời còn chưa dứt lại bị đè xuống, những lời nói còn sót lại trở thành tiếng thở dốc.
"Đừng để hắn truyền tin tức cho đồng bọn…" Binh sĩ nói.
Mấy người mang Trương Niện rời đi nhanh.
Bóng đêm rút đi, ánh sáng mặt trời vẩy khắp mặt đất, trận chiến bên trong Song Viên tối qua đã kinh động đến toàn bộ thành Trường An, Trường An phủ và quân doanh gần đó đều bị điều động truy nã hung đồ.
Tin Tông Chu chết còn chưa truyền đi, không phải Tông Chu chưa chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999165/quyen-1-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.