Tầm mắt mọi người cũng đều nhìn về phía hoa quỳnh.
Bọn họ chờ cả đêm để tận mắt nhìn thấy thời khắc hoa nở, theo lý thuyết lúc này hẳn là cảm xúc mênh mông nhưng hiện tại tâm tình lại hết sức bình tĩnh, tựa hồ cái gì cũng không có.
Bùi Yên Tử càng không xem hoa quỳnh, thấp giọng nói: “Bài thơ này thành thì ai còn dám ngâm nguyệt.” Hắn nhìn về phía thiếu niên còn đứng ở ngoài cửa sổ, giơ tay nói: “Mời.”
Một tiếng mời này đương nhiên là có ý mời vào, Tiết Thanh nhấc chân cất bước đi về hướng cửa, Thiền Y giơ tay ra đỡ liền bị đẩy ra, bị Tiết Thanh im lặng ngăn lại, Thiền Y chỉ đành kìm nén nước mắt cúi đầu, Liễu Xuân Dương cũng một bước thấp một bước cao tiến vào.
Vậy là được rồi, ở chỗ này cùng đám người Bùi Yên Tử làm thơ, Tiết Thanh đã nói Bùi Yên Tử có thể chứng minh khi xảy ra chuyện bọn họ không ở Song Viên.
Các thiếu niên nhìn Tiết Thanh tiến vào, hình như có chút không biết ứng đối như thế nào.
“Tiết Thanh, bài thơ này ngươi vẫn là mua à.” Có người dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Tiết Thanh cười cười không nói chuyện.
Bùi Yên Tử nói: “Người có thể viết ra bài thơ như vậy, chỉ sợ không mua được bằng tiền.”
Các thiếu niên hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Bùi Yên Tử, hắn đang nói giúp cho Tiết Thanh sao? Suy nghĩ rồi lại tưởng tượng, bài thơ này chính xác là vô cùng chính nghĩa, hơn nữa bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999164/quyen-1-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.