Câu nói ấy tuy là lời buột miệng vô tâm của Chung Vô Vọng, nhưng lại ẩn chứa đại đạo huyền diệu, ngầm phù hợp với ảo diệu trong thần thông của “Lịch Thiên Kiếp Vĩnh Chứng Tự Tại Kinh”. Chung Vô Vọng tự thân chưa từng lĩnh ngộ, mà Trần Thực sau mười mấy năm khổ công tham ngộ, vẫn chưa thể hiểu thấu triệt.
Trần Thực đứng dậy, bước ra khỏi tổ chim, đứng trên một phiến lá nơi chót vót ngọn cây.
Hiện nay tu vi của hắn đã vô cùng thâm hậu, vượt xa thuở ban đầu, đối với Huyền Hoàng đạo văn do Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ truyền lại cũng đã ngộ được nhiều điều, đạo trường Vô Cực cũng càng thêm viên mãn.
Đạo trường của hắn nay đã đạt đến cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực, bao phủ toàn bộ lãnh thổ Ốc Đà quốc, dùng Hỗn Nguyên Vô Tướng của Vô Cực Đại Đạo để cảm ứng mọi biến hóa trong thế giới này.
Hắn tựa như con nhện nằm trên mạng, lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc thần thông của vị Minh Vương kia động đến tơ nhện.
“Lịch thiên kiếp vĩnh chứng tự tại, cho dù thần thông có cao đến đâu, cũng nhất định để lại dấu vết.”
Bên cạnh hắn, Chung Vô Vọng và lão tăng đang ngồi xếp bằng, đạo trường của hai người cũng được triển khai, chồng lên đạo trường của Trần Thực.
Tu vi của Chung Vô Vọng cũng đã khôi phục đến đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn năm xưa. Mà tu vi của lão tăng thì càng kinh người, đã đạt đến tầng thứ mười tám của Đạo Cảnh, cao hơn trước kia một cảnh giới.
Hắn nhờ họa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646526/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.