Chớp mắt mà một học kỳ đã sắp kết thúc, cuộc thi cuối kỳ đến rồi.
Hôm thi xong, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, váy của Tống Tiểu Bảo bất cẩn bị một cậu con trai vui mừng nhảy nhót móc trúng, dây kéo của cặp mắc ngay vào viền hoa, thoáng cái xé toác một đường.
Tiểu Bảo nhíu mày, nhưng đứa gây họa hoàn toàn không hay biết đã chạy mất tăm từ lâu, con bé đành chịu.
Lúc Ngụy Chi Viễn về đến nhà, bà Tống còn chưa về, nó thấy Tống Tiểu Bảo ngồi trên sofa, đặt hộp kim chỉ bà Tống thường dùng ở bên cạnh, xé sạch đường viền dưới chân váy cũ rích, cúi đầu tỉ mẩn gấp mép váy lên, vụng về cầm kim chỉ khâu từng đường méo mó.
Ngụy Chi Viễn hỏi: “Mày làm gì thế?”
Nó đột nhiên lên tiếng làm Tống Tiểu Bảo giật mình đâm vào tay, con nhỏ lắc lắc tay, méo mặt phàn nàn: “Ôi anh ba, anh làm em hết hồn, viền váy của em rách rồi, không khâu được, đành xé hết rồi lên lai lại.”
Con nhỏ nghiêng đầu nhìn thử: “Thôi xong, hình như hơi bị lệch rồi.”
Tài nghệ thủ công của đồng chí Tiểu Bảo khó mà đuổi kịp tiêu chuẩn cơ bản của quần chúng vất vả, đến bây giờ tay còn vụng hơn chân, cũng chưa tự vá quần áo bao giờ, với điều kiện kinh tế của gia đình trước mắt, hàng hiệu thôi khỏi mơ, nhưng mua một bộ quần áo mới cho con bé vẫn không hề gì.
Song con bé Tống Tiểu Bảo nhõng nhẽo “có điều kiện là phải làm nũng, không có điều kiện cũng phải sáng tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331355/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.