Ngụy Khiêm gọi về một cú điện thoại, một tuần sau liền quay về đúng như hứa hẹn.
Có điều không phải tự mình đi về, chẳng biết Lão Hùng thuê xe từ đâu, chạy thẳng tới nhà gã.
Đó là một buổi chiều mùa hè nắng gắt, Tam Béo đang một mình ở nhà ăn bữa trưa muộn: một tô mì ăn liền.
Đài truyền hình địa phương đang phát mấy tin tức vô bổ – ví dụ như – người quản lý kho trái luật say rượu, vào nhầm kho lạnh, đồng sự thay ca khóa cửa như thường lệ, nhốt thủ kho này trong đó dẫn đến cái chết.
Tiểu Bảo bị Ngụy Chi Viễn ép tự mình làm bài tập hè vò đầu bứt tai toát mồ hôi hột, chốc chốc lại nghĩ vẩn vơ, ngẩng đầu nghe tin tức này, không nhịn được hỏi: “Kho lạnh là gì ạ?”
Ngụy Chi Viễn chẳng buồn ngẩng lên đáp: “Là một cái tủ lạnh to.”
Tống Tiểu Bảo lại hỏi: “Trách nhiệm thuộc về ai?”
Ngụy Chi Viễn cười lạnh lùng: “Người ta khóa đúng giờ, lão tự vào kho lạnh quá giờ, đương nhiên là trách nhiệm của chính lão do làm trái quy định.”
Tống Tiểu Bảo không tài nào hiểu nổi: “Thế ổng chui vào cái đó… ừm… cái tủ lạnh to đó làm chi?”
Ngụy Chi Viễn một lời hai ý nghĩa: “Ai biết được? Chắc bị bệnh.”
Tống Tiểu Bảo nghĩ ngợi rồi bình luận: “Ôi, lần đầu tiên em nghe nói con người còn có thể chết cóng đó, nhảy một chút không phải hết lạnh sao?”
Ngụy Chi Viễn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn con bé, dùng điều khiển từ xa tắt ti vi.
Tiểu Bảo thè lưỡi, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331356/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.