Hôm sau vào giờ cơm sáng, Ngụy Chi Viễn nói với bà Tống và Tiểu Bảo: “Mấy bữa nay giáo viên muốn giữ con lại buổi tối để học bù, con sẽ về hơi muộn, không cần chờ cơm đâu ạ.”
Bà Tống và Tiểu Bảo chẳng mảy may nghi ngờ, dù sao so với tiền án phạm pháp đáng sợ của Ngụy Khiêm, Ngụy Chi Viễn mới là học sinh ngoan đúng như ý nghĩa truyền thống, hiểu biết, gọn gàng sạch sẽ, theo quy củ, giỏi tự chủ, chưa từng làm việc gì quá giới hạn – ở trường Tiểu Bảo, mọi người đều biết sự nổi bật của Ngụy Chi Viễn.
Cho nên bà Tống nghe thế, lập tức chuyển hướng đối tượng công kích chính sang Tiểu Bảo: “Nghe chưa hả, nhớ phải học các anh đấy, anh hai con sắp thành sinh viên, anh ba con thì đại diện cho trường đi tham gia thi đấu, con thì sao hả?”
Tiểu Bảo không hề thấy áp lực: “Cứ để mấy ảnh đi đi, con coi nhà.”
Bà Tống giơ muôi muốn đánh, Tống Tiểu Bảo nhảy vọt ra cửa y như một con khỉ, nịnh hót mở cửa giúp Ngụy Chi Viễn, cúi đầu khom lưng nói: “Anh ba, mời anh trước.”
Ngụy Chi Viễn gật đầu cực kỳ quý phái, cầm chìa khóa xe đi trước, Tống Tiểu Bảo hớn hở bám theo y như một tiểu thái giám theo đuôi hầu hạ, quay đầu lại le lưỡi trêu bà Tống.
Con bé lớn còn thong thả hơn tốc độ nói của Lão Hùng trong khi Ngụy Chi Viễn phát triển lại gấp rút, thành thử ban đầu tuy nhìn xấp xỉ nhau, bây giờ lại như đã có chênh lệch tuổi tác rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331354/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.