“Hả,
?”
Miệng của Ngọc Cảnh Anh méo xệch, hai tay bấu víu lấy tay thầy giáo bằng vẻ mặt không thể tin được. Sao lại có thể như vậy? Mới có đầu học kì mà? Sao lại có thể có con điểm thấp như vậy được?
Cậu còn chưa chuẩn bị gì hết a…. Ngọc Cảnh Anh chính là kiểu người học dốt điển hình, chứ không phải học bá giả vờ học tra hay gì cả. Ngày trước thấy sức khỏe cậu không tốt nên ba mẹ cậu mới thư thả không ép cậu học. Nhưng có ai ngờ, thả một phát là thả luôn.
Vương Chu có thâm niên làm giáo viên chủ nhiệm hơn mười năm nhưng chưa bao giờ gặp phải học sinh học dở như vậy. Ngọc Cảnh Anh gần như không có một chút kiến thức cơ bản nào về tất cả các bộ môn. Ông thở dài thườn thượt. Nếu không có Ngọc gia không biết tương lai của em ấy như thế nào nữa.
“Ngọc Cảnh Anh, kết quả này so với năm 11 là tụt hạng nữa.”
“Thầy ơi, Ngọc đại ca bây giờ đã đứng chót trường rồi. Có học dở hơn nữa cũng không tụt xuống vị trí dưới được đâu.”
Tiếng mọi người phụt cười nhưng sau đó cố nén lại. Lâm Bối Bối bên cạnh thì cười không nể nang gì. Ngọc Cảnh Anh dẩu môi ra, trừng trừng nhìn tên nhóc vừa trêu chọc mình. Hai cái má phồng lên như chuột hamster nhét đồ ăn vào trong vậy.
Danh Hoài nhìn mà cảm thấy buồn cười không thôi. Nhưng dù cho cậu ấy có học dở hơn nữa nhưng có Ngọc gia chống lưng, tương lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982601/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.