Sáng ngày hôm sau, Danh Hoài mang theo khuôn mặt bầm tím đôi chỗ đi học. Vừa vào lớp đã nhận được tiếng xuýt xoa của mọi người.
Ai đánh học bá a. Học bá bình thường tốt tính, rất hay giảng bài cho mọi người. Ngay cả đám người mấy lớp khác cũng chạy tới học chung. Hơn nữa học bá là đàn em của đại ca. Rốt cuộc kẻ nào ăn gan hùm vậy.
Ngọc Cảnh Anh vừa bước vào lớp đã nhìn thấy mấy vết bầm trên mặt Danh Hoài. Anh vội vàng bỏ cặp xuống chạy lại hốt hoảng hỏi thăm.
“Rốt cuộc là sao vậy? Ai đánh cậu sao?”
Nhưng Danh Hoài không trả lời, cũng không có động tĩnh gì chỉ có mình Ngọc Cảnh Anh xoắn xuýt đi lại.
“Cậu nói tôi nghe, tôi báo thù giúp cậu.”
“Đại ca, chuyện này là việc riêng của tôi, anh có thể đừng điều tra được hay không?”
Danh Hoài thành khẩn nhìn Ngọc Cảnh Anh đang rối bời. Cậu biết nếu anh điều tra thì sẽ dễ dàng lòi ra nhiều chuyện. Nhưng cậu không muốn người khác săm soi đời tư của mình, cũng không muốn nhận sự đồng tình từ ai. Dù sao cậu có mặt dày đến đâu cũng không thể nói với người ta là mình đánh nhau với cha ruột của mình nên thành như thế này được.
Ngọc Cảnh Anh thấy cậu nhìn mình như thế cũng có chút chột dạ. Đúng là anh định cho người điều tra rồi đấy.
“Được thôi. Nhưng nếu có chuyện gì không giải quyết được, cậu phải nói với tôi đấy.”
“Được. Đại ca yên tâm.”
Ngọc Cảnh Anh lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982585/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.