Cuối cùng ngày thi môn đầu tiên của học kì cũng đến. Ngọc Cảnh Anh hồi hộp đến mất ngủ, vò đầu bứt tai, hai mắt thâm quầng như con gấu trúc. Nhưng dù mệt mỏi cậu vẫn phải cố gắng học tập a. Vì ước mơ trở thành đại ca vĩnh hằng.
Nếu Danh Hoài biết được động lực học tập của anh e rằng cậu sẽ âm thầm phỉ nhổ. Đúng là người với người khác biệt nhau thật sự. Lâm Bối Bối nhìn quầng thâm trên mắt thằng bạn mình thì âm thầm cảm thán. Đúng là liều mạng thật đó. Nó không nhận ra thằng bạn lười nhác của mình nữa rồi.
Đề thi được phát ra. Ngọc Cảnh Anh âm thầm vỗ vỗ má mình vài cái cho tỉnh táo.
Cố lên nào Cảnh Anh, mày làm được mà. Chỉ cần đạt kết quả trung bình thôi thì mày sẽ nắm được Hoa Lan trong tay.
Danh Hoài nhìn cậu trai lùn lùn trắng trắng hí hửng làm bài thì khẽ cười. Hắn vừa nhìn qua sơ lược đề, một nửa trong số câu hỏi chắc chắn Cảnh Anh sẽ làm được. Nhìn vẻ mặt hưng phấn thế kia có lẽ công sức anh chăm chỉ học tập bấy lâu nay được đền đáp rồi.
Tiếng làm bài trên giấy sột soạt, tiếng kim đồng hồ trôi qua từng phút từng giây. Có học sinh vò đầu bứt tóc suy nghĩ mãi không ra đáp án, có người mặc định thả trôi khoanh bừa, cũng có người vui sướng khi tìm ra đáp án.
Phòng thi quả thực là một không gian kì lạ. Nó chứa đựng hơi thở gấp gáp nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, cũng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982583/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.