Ngọc Cảnh Anh tí ta tí tởn đi về nhà, nụ cười trên gương mặt không hề tắt đi.
“Cậu chủ hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Lão quản gia làm việc ở đây đã hơn 40 năm, vừa trông thấy sắc mặt của Tam thiếu gia Ngọc thị liền biết cậu hôm nau có chuyện gì đó vui vẻ lắm. Nụ cười tươi rói, ánh mắt rạng ngời, hai gò má lại hơi đỏ hây hây. Quả thực rất khác với thường ngày.
“Con mới không nói cho ông biết đâu.”
Vừa trả lời, Ngọc Cảnh Anh vừa ôm má xông thẳng lên phòng. Bộ dáng vừa mừng vừa ngượng khiến lão quản gia phải bật cười ha ha.
Ngọc Cảnh Anh leo lên phòng thì vứt cặp nằm cái phịch xuống giường lăn qua lăn lại. Vậy là Danh Hoài và Tiêu Oánh không có mối quan hệ nào cả. Vui quá đi à.
Anh ngay lập tức móc điện thoại ra nhắn tin cho thằng bạn thân của mình.
“Tao có tin này muốn nói cho mày nghe. Danh Hoài từ nhỏ đến giờ còn chưa có mảnh tình vắt vai nào đấy.”
“Việc đó thì liên hệ quan gì đến chúng ta chứ? Mày dạo này điên điên à.”
Ngọc Cảnh Anh bĩu môi. Thằng bạn này của anh không hiểu phong cảnh, nói ra câu nào dát phong cảnh câu đó. Chán đời thật.
“Mày thì hiểu cái gì chứ. Thật là…”
“Tao chỉ thấy lạ thôi. Sao mày lại vui khi Danh Hoài chưa yêu ai? Việc này liên quan gì đến mày à?”
Nhìn tin nhắn của Lâm Bối Bối, Ngọc Cảnh Anh tự dưng được thức tỉnh. Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982587/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.