Danh Hoài không nói ra những nghi ngờ trong lòng mình, cậu ngày ngày lặng lẽ sắp xếp đề cương, chuẩn bị bài thi cho người yêu của mình.
Thời gian thi cử ngày càng đếm ngược, ai nấy cũng vội vã lo lắng, ngay cả Ngọc Cảnh Anh cũng không thoát khỏi những âu lo.
Anh cào cào mái tóc của mình, mệt mỏi tựa vào lưng của người yêu.
“A Hoài, em nói xem liệu anh thi có ổn không đây?”
Danh Hoài biết người yêu mình đang trong giai đoạn nôn nao trước khi thi, cậu phải an ủi thôi.
“Không sao mà. Bài thi thử dạo gần đây anh làm rất tốt. Em tin rằng anh sẽ làm tốt mà thôi.”
“Phù… phù…”
Mặc dù A Hoài khen mình nhưng Ngọc Cảnh Anh vẫn không cách nào yên tâm được. Anh trở mình liên tục, trong lòng nhộn nhạo khó yên.
Ngọc Cảnh Anh mọi khi rất vô tư vô lo, nhưng thật ra trong lòng anh cũng có nhiều áp lực lắm. Anh học vốn không tốt, tuy gần đây bắt đầu ôn tập rất chăm chỉ nhưng chung quy cũng khó mà sánh bằng người khác. Anh sợ phụ lòng ba mẹ, phụ lòng Danh Hoài.
Ngọc Cảnh Anh đan bàn tay của mình vào bàn tay dày dặn đầy vết chai của người yêu mình, đưa tay của cậu cà cà vào má của mình. Cảm giác thích cực kỳ.
“A Hoài, anh sẽ cố gắng hết sức mình. Tương lai của chúng ta, sẽ rất tốt đẹp.”
Danh Hoài cảm xúc dâng tràn, cúi người hôn nhẹ lên trán A Anh. Đúng vậy, tương lai của chúng ta sẽ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982495/chuong-56.html