“A Anh của mẹ vất vả rồi. Nào ăn món này đi.”
Mẹ Ngọc luôn tay luôn chân gắp vào trong chén Ngọc Cảnh Anh những món thường ngày cậu thích ăn nhất. Bố thì nhìn cậu cười đầy trìu mến.
Nhưng mà A Anh của chúng ta vẫn không vui a. Chẳng phải theo thông lệ thì bố mẹ sẽ hỏi xem con cái làm bài được hay không sao? Sao bố mẹ chẳng hỏi gì cậu hết vậy?
“Bố mẹ, anh cả, sao mọi người không hỏi gì hết vậy?”
Ba người đồng loạt ho mấy tiếng. Tất nhiên là ai cũng tò mò tình hình thi cử rồi. Nhưng sợ hỏi lại gây áp lực cho A Anh nên đành nhịn thôi.
“Mẹ à, lần này con thi tốt mà. Đảm bảo đậu được trường như ý.”
Mẹ Ngọc mắt rơm rớm, nắm chặt lấy tay của con trai mình. Con trai mình có tương lai tiền đồ, bản thân cũng càng ngày càng nỗ lực. Một người mẹ như bà sao có thể không thấy tự hào vui mừng cho được.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng phải tìm dịp cảm ơn Danh Hoài mới được. Nhờ cậu ấy mà con bà mới tìm được đường sáng.
Ngọc Cảnh Anh vội vã nâng ly chúc mừng với người nhà của mình. Dù chưa biết kết quả kì thi, nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi.
...***...
Danh Hoài đang ngồi cặm cụi sửa chữa chiếc đồng hồ của mình thì bỗng nhiên có một vòng tay vòng qua eo của anh. Cằm Ngọc Cảnh Anh tựa vào vai cậu, cười lắc lắc đầu cực kì dễ thương.
“Thi xong rồi nên tâm trạng thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982494/chuong-57.html