Wooin: "Có gì bình tĩnh đi, đừng đánh người mà"
Seokjin ngớ người: "...Hửm?"
Wooin: "Cậu đánh cậu ấy chết thì sao?. Cậu là người yêu của cậu ấy cơ mà. Làm sao có thể ra tay với người mình yêu được. Thật ác độc, cậu là đồ thích hành hung người khác à...Ngay cả trong quán cậu cũng xổ xàng tổn thương Yoongi nữa, bây giờ ra tay đánh Namjoon trong khi cậu ta chưa lớn tiếng với cậu lần nào"
Seokjin lúng túng: "Gì cơ?. Đây là, đây là... Tôi chỉ đánh chơi thôi?. Namjoon cậu ta diễn đấy, tôi đánh nhẹ mà"
Namjoon lòm còm đứng dậy: "Đ, đúng rồi. Cái này tôi diễn cho kịch tính hơn ấy mà, ngày nào mà chả diễn để chọc mọi người. Không phải bạo lực như cậu nói đâu, Wooin à...."
Wooin không tin: "Nói dối, làm gì đánh nhẹ mà mặt cậu ấy sưng như vậy?. Namjoon, cậu thích bị đánh đập hay là máu cậu là máu M?"
Cả đám ngây ngô: "...."
Nói rồi, Wooin oà khóc tức tưởi như chính mình bị đánh. Phải mất một thời gian dài mới khiến cậu vượt quá cú sốc. Vì đây là lần đầu tiên cậu thấy sự thờ ơ và đứng im của lũ bạn, ngay cả Jimin cũng mặc kệ Namjoon bị đánh một cách tàn nhẫn, và cả Hoseok cũng chỉ đứng lắc đầu ngao ngán.
Cả đám vừa đi vừa im lặng, ngỡ đâu sẽ tạo ra một câu chuyện thú vị cho Wooin cười. Ai dè làm cậu khóc nức nở vì tưởng chừng đánh nhau thật.
Wooin: "Sao mọi người có thể làm như vậy được ạ?. Mọi người có xu hướng bạo lực hả?"
Seokjin cười trừ: "Ừ thì.... Không giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372221/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.