Seokjin dừng lại một chút, đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn những bông hoa anh đào rơi xuống nền đường nơi anh đang bước từng bước. Seokjin đón lấy cánh hoa tươi trong tay, mỉm cười bước nhanh lên phía trước. Không tin có một ngày, chính bản thân sẽ đáng thương kể về cuộc sống chính mình cho người khác nghe.
Cả bọn bạn chú tâm quan sát gương mặt điềm đạm không chút muộn phiền. Chất giọng trong trẻo cất lên.
Seokjin: "Đến lượt tôi. Tôi là đứa bé trong một gia đình khá giả, ba tôi là một kẻ thích ngoại tình và thường xuyên đánh đập tôi và mẹ. Trong những bữa cơm, khi mà gia đình khác vui vẻ gắp đồ ăn cho nhau san sẻ món ngon thì nhà tôi toàn là âm thanh của chén dĩa đổ bể, những tiếng la hét thất thanh và những tiếng chửi mắng loạn xạ pha lẫn tiếng khóc lóc của mẹ. Tôi còn nhớ, năm đó, mẹ và tôi ngồi ăn dưới đất, đồ ăn được đặt trên một cái bàn nhỏ cũ kĩ, còn ba thì được ngồi trên bàn ăn ở trên cao giống như một bậc vua chúa. Mỗi lần ăn cơm là mỗi lần áp bách đến nghẹt thở, bắt buộc phải cúi đầu không được ngước lên. Và có một lần, tôi đã dũng cảm liếc nhìn dáng vẻ ông ta, gương mặt sần sùi, cáu gắt một cách rùng rợn khi tôi dám nhòm lên trên. Ông ta tức giận mắng tôi không biết lễ phép, vội lấy tàn thuốc đập vào đầu tôi, không nặng cũng không nhẹ, đủ để tôi bất tỉnh rất lâu. Sau khi tôi tỉnh dậy, gương mặt mẹ tôi đã in hằng nhiều vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372222/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.