"Trình Sâm! Mày vẫn còn sống cơ à? Làm ông đây tốn tiền mua nải chuối xanh..." 
 Giai Thụy còn chưa dứt lời, cửa phòng bệnh lại được đẩy ra, bước vào là một y tá, hai tay còn cầm vài thứ kì quặc, chị dè dặt nói. 
 "Bát hương, bình bông và đĩa của anh cần đây ạ! Nhưng mà, bệnh viện có quy định không thể cúng kiếng ở trong này..." 
 "Bác sĩ Mộ sẽ chịu trách nhiệm." 
 Giai Thụy nghiêm mặt cắt ngang lời y tá. Xong liền nhận những thứ ở trên tay chị y tá bước tới đặt xuống bàn. 
 Chị y tá đừng đờ nhìn. Hóa ra là bạn của bác sĩ Mộ, chị y tá khẽ cúi đầu chào, xong xuôi liền xoay lưng đi ra ngoài. Dù sao những người đó chị cũng không thể đắc tội. 
 Trình Sâm cùng hai tên đàn em chết lặng, mặt mũi tối lại khi nhìn thấy mấy thứ kia. Giai Thụy thong thả lôi từ cái túi nilon đen ra nải chuối xanh, ba nhánh hoa cúc, bó nhang, và một con gà, chuẩn kiểu đem cúng. 
 Trình Sâm nhích người chỉ tay nghiến răng hỏi: 
 "Hổ! Mày... mày làm gì thế?" 
 "..." 
 "Anh Hổ, Đại Ca chỉ bị thương..." 
 Một gã đàn em vã mồ hôi hột vừa nói vừa bước đến ngắn hành động của Giai Thụy lại. 
 "Trình Sâm, ông đây thấy sớm muộn gì mày cũng chết vì thể hiện, thôi thì ngửi nhang trước cho quen, sau này khỏi bỡ ngỡ." 
 "..." Trình Sâm nhíu mày câm nín. 
 Bạn bè có ai lại thế này chứ? Đi trù ẻo bạn chết sớm ư! 
Chỉ Nhiễm đứng bên cắn môi kiềm chế nụ cười. Qua lời nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-mau-chay-chi-dau-den-roi/3461634/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.