"Quả thực chị dâu rất ngây thơ, đến cả nòng nọc của Đại Ca mà chị dâu lại nghĩ ra là những con nòng nọc ngoài ruộng..." 
 Khụ khụ! 
 Giai Thụy nghe đến liền sặc nước bọt ho sặc sụa, nơi khóe môi mỏng nhếch lên cười. Anh ta giương mắt nhìn Trình Sâm. Sắc mặt Trình Sâm tối lại, lông mày chau chặt, bộ dạng có lẽ vì ấm ức. 
 "Một di sản của nước nhà cần được bảo vệ." 
 Giai Thụy vươn tay vỗ vỗ vào vai Trình Sâm nét mặt đùa bỡn nói. 
 "Biến đi!" 
 Trình Sâm hừ lạnh, vung chân lên đá vào người Giai Thụy, hắn bày ra dáng vẻ chán ghét gằn giọng đuổi đi, bạn bè đến bọn đàn em ai cũng nói lời châm chọc. Cứ đợi đến khi Chỉ Nhiễm là của hắn, hắn sẽ từ từ dạy bảo, điểm màu lên tờ giấy trắng tinh đó. 
 "Về hết đi không cần ở lại..." 
 Hắn thong thả vừa thưởng thức cháo ngon vừa mở miệng nói khi thấy hai người kia cứ ngồi đờ ra không chịu nhúc nhích. Dù sao hắn cũng chả bị thương hay què quặt, không cần người ở lại săn sóc. 
 "Đại Ca hay cứ để em ở lại đi ạ, nữa đêm lỡ nhở Đại Ca có cần gì thì bảo em." 
 Tên đàn em dè dặt nói. Tuy rằng chân tay Trình Sâm không bị thương nặng, nhưng đang ngụy tạo băng bó khi đi lại sẽ rất khó khăn. Có người ở lại cũng đỡ hơn. 
 Trình Sâm lắc lắc đầu dứt khoát xua tay, thẳng thắn từ chối. 
"Không cần! Hiện tại vẫn còn địa bàn cần dòm ngó trông coi, mau trở về xử lý đi. Ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-mau-chay-chi-dau-den-roi/3461635/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.