Nhìn gương mặt cực phẩm soái ca được phóng đại trước mặt mà tôi khóc không thành tiếng. Tại sao lại như vậy a???
- Ơ haha...chào anh... - Tôi cười gượng gạo với hắn, và bây giờ thì bao nhiêu cặp mắt đã đổ dồn vào chúng tôi rồi, ngưỡng mộ có, ngay cả ghen tỵ cũng có.
- Anh có quen biết với trợ lý của tôi à? – Âu Dương Vô Thần nhếch môi cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh phóng tới 2 người.
- Biết chứ? – Lăng Ngạo Thiên nhàn nhạt cười, ngồi ngay xuống chỗ cạnh tôi, khoát vai tựa vào người tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa nổi tiếng vô cùng quyến rũ. – Mới mấy ngày trước thôi cô ấy còn nằm ngủ bên cạnh tôi cơ mà...
Câu nói úp úp mở mở của hắn lại khiến cho nhiều người liên tưởng đến nhiều sự việc...khụ...không được trong sáng cho lắm.
Bàn tay đang ở dưới gầm bàn của Vô Thần vô thức xiết lại thật chặt, hàn khí trên người cũng phóng ra ngày càng nhiều. Cô gái lúc nãy đi bên cạnh Lăng Ngạo Thiên cũng căm giận trừng mắt nhìn tôi.
- Anh nói bậy gì đó? – Tôi nén lại sự tức giận sắp bùng nổ tới nơi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. – Đôi mắt hắn chớp chớp tỏ vẻ vô tội, môi cười nhàn nhạt như thể hắn rất chi là ngây thơ con nai tơ và tôi là kẻ ác bá đang vô cớ tức giận với hắn.
Tôi tức đến nỗi mắt nổ đom đóm, chỉ vì câu nói vô tình của hắn đã khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-tra-tien-cho-toi/1456362/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.