Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, tôi nhìn đồng hồ mà muốn khóc cạn cả nước mắt, tại sao tôi không đem cơm hộp đến đây chứ?
Tiền của tôi...tôi lại không đem theo =="
Thôi vậy, đành uống nước cầm hơi trong lúc mọi người đang ăn trưa vậy, mặc dù tôi đã đói đến mắt hoa cả ra.
- Làm sao vậy? Còn muốn tiếp tục học excel à? – Âu Dương Vô Thần khoát áo vào, định đi ra cửa, nhưng lại nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô còn ở lại bên trong, hắn cảm thấy hơi tò mò.
Hắn nghĩ, cô phải là người mong muốn đến giờ nghỉ trưa nhất, chứ không phải là ngồi chèm bẹp như lúc này, chẳng lẽ có việc gì sao?
- Không... - Tôi thở dài thườn thượt, sắc mặt não nề. – Chỉ là...tôi không đói.
Âu Dương Vô Thần hơi bất ngờ, cô vừa mới nói...cô không đói???
- Làm sao? – Tôi bực bội nhìn hắn. – Bộ tôi là người ngoài hành tinh hả? Anh đi ăn thì cứ việc đi đi, nhìn tôi như vậy để làm gì?
Ọt ọt ọt
1 mảnh tĩnh mịch.
- Khụ... - Âu Dương Vô Thần nhìn cô mặt đã đỏ như đít khỉ, hắn nhịn cười muốn nghẹn, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Tôi có cảm giác mặt mình có thể đem đi rán trứng được rồi, tại sao cái bụng tôi nó lại biểu tình đúng lúc như vậy???
- Nếu như cô rảnh thì đi ăn cùng tôi đi. – Nếu hắn đoán không sai, con nhỏ này đã quên đem theo tiền rồi, hoặc là vì tiếc tiền nên không muốn ăn. Hắn vô cùng rộng lượng mà cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-tra-tien-cho-toi/1456361/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.