Viện điều dưỡng nằm ở vùng ngoại thành, phong cảnh nhưvẽ, không khí trong lành. Tôi giúp bố đi bộ một vòng thật lớn, nghe ông nóithật nhiều tâm tình cũng thoải mái lên không ít. Trong trường hạo kiếp này,cuối cùng tính ra tôi cũng không thua thiệt tới mức chỉ còn hai bàn trắng.
Vừa trở về liền nhìn thấy trong phòng khách đã sángđèn, Quan Ứng Thư ngồi tựa vào trên sô pha, ánh mắt hơi hơi nhắm lại. Ngọn đènrất sáng, chiếu sáng rõ ràng một nửa bên mặt hắn, tựa hồ mang theo một chút mệtmỏi thản nhiên. Hắn cho tới bây giờ vẫn mũ áo chỉnh tề, mặc dù là ở nhà, cũngphải tỉ mỉ đến mức hà khắc, ví như khi phát hiện trên áo có tóc rụng, hắn sẽchán ghét liếc nhìn tôi một cái, không thèm lên tiếng quay về phòng đổi lại cáikhác, hơn nữa còn tạo không khí áp lực khiến tôi áy náy, nhưng trên thực tế, dùcho tôi có áy náy tới bày bộ mặt thống khổ như ăn thuốc Đông y thì sau đó trìnhđộ tái diễn vẫn là ngày càng đặc sắc, ngày hôm sautóc của hắn vẫn sẽ tiếp tụcrụng xuống, từng sợi từng sợi…
Tôi sợ hãi than thở, không biết hai tháng trước tôi cóthể bình an ở chung cùng người như vậy thì phải có tới bao nhiêu kiên cường dẻodai đây.
Hiện tại, tôi đứng ở cửa chưa kịp đổi giày, không biếtnói gì, tâm lý hoảng hốt .
Đối mặt như thế nào đây?
Hắn nhắm mắt nhưng vẫn có thể biết mọi động tĩnh củatôi: “Đứng ở cửa làm gì?”
Tôi nhanh chóng đổi giày bước vào cửa: “Anh về rồi à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387903/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.