Bàn tay tôi toát ra rất nhiều mồ hôi, tóc mái do mồhôi cũng dán chặt vào trán, làm cho tôi cảm giác vừa nhớp nháp vừa khó chịu.
Bên ngoài nóng bức nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vôcùng.
Lúc từ trong thang máy đi ra, người nào cùng đưa mắtchăm chú nhìn tôi, không phải vỉ tôi đẹp tới độ nghiêng nước nghiêng thành màlà do bọ dạng của tôi quá mức chật vật khó khăn.
3 phút sau, trong khu nhà cao tầng xa hoa, vang lênmột tiếng mắng chói tai đầy bén nhọn, vang vọng khắp các ngõ ngách của tòa nhà.
“Cô dựa vào cái gì mà tới đây đòi nợ, bố cô còn đangthiếu nợ tôi đó! Lúc trước nếu không phải ông ấy cố ý muốn nhận nuôi một đứatrẻ không cha không mẹ bị bỏ rơi bên đường như cô, thì tôi có cần chưa tốtnghiệp đại học đã phải ra ngoài kiếm việc làm không?!”
Tôi thực sự khóc không ra nước mắt: “Cháu không phảiđến đòi nợ, chỉ hy vọng cô có thể cho cháu mượn chút tiền mà thôi, bố cháu đangnằm viện, mà bệnh viện người ta nói nếu không trả viện phí sẽ không thể chămsóc chữa chạy cho ông ấy …”
“Vay tiền? Hừ hừ,… nhà chúng tôi còn đang thiếu thốnđây, cho cô mượn, Tiểu Kiệt nhà chúng tôi ănkhông khí mà sống à?”
Tiểu Kiệt đứng cạnh đó, tay trái đang cầm chiếc điềukhiển xe đua đồ chơi loại mới nhất, tay phải cầm một hộp sữa bò, đôi mắt trònmở to nhìn vị khách từ phương xa “Chị ơi!” …
“Về nhanh đi, khỏi cần gọi tôi là cô , thực chẳng biếtlà người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387905/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.